Chương 1392: Bí Mật 3
Chương 1392: Bí Mật 3Chương 1392: Bí Mật 3
Thái Hậu nghiêm mặt nói: "Thuốc ngọt lần trước ngươi cho ai gia..."
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt mới phản ứng lại bà ấy chỉ chính là thuốc cảm pha nước uống trong phòng thuốc.
Kỳ thật thuốc đông y càng trị tận gốc, thuốc cảm pha nước uống chỉ là giảm bớt bệnh trạng mà thôi, cũng không thể điều trị thân thể.
Tô Tiểu Tiểu hào phóng nói: "Được rồi, trong chốc lát ta lấy thuốc ngọt cho Thái Hậu."
Thái Hậu vui mừng.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Nhưng thuốc đắng cũng phải uống."
Thái Hậu buồn bực.
Tô Tiểu Tiểu cầm thuốc cảm pha nước uống từ hòm thuốc, lại ghi phương thuốc để Trình công công đi Thái Y Thự bốc thuốc, hiện giờ Trình công công thật sự cẩn thận, lấy trở về cần phải để Tô Tiểu Tiểu xem qua một lần mới yên tâm.
Thời gian chờ thuốc, Tô Tiểu Tiểu quyết định tìm hiểu chuyện của Nam Dương Vương.
"Thái Hậu." Trong ánh mắt nàng lộ ra thâm ý.
Thái Hậu hiểu ý: "Các ngươi lui ra đi."
"Vâng."
Cung nữ thái giám cung kính mà lui ra ngoài.
"Ngươi nói." Thái Hậu nói với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Cũng không phải chuyện khác, chính là Đại Hổ bọn họ rất nhớ Thái Hậu.'
Nhắc tới mấy tiểu tâm can, Thái Hậu vốn suy yếu đến giường đều không xuống được, tinh thân lập tức tỉnh táo: "Ai gia cũng nhớ bọn hol Ai gia chỉ hận hành cung xảy ra thích khách, mới hai ngày đã trở về. Lại nói tiếp, cho tới bây giờ cũng không bắt được thích khách, cũng không biết người nha môn là làm ăn kiểu gì không biết."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Ngài đừng giận, bảo trọng cơ thể."
Thái Hậu phiên muộn nói: "Cũng không biết lần sau gặp bọn họ lại là bao lâu về sau. Ai gia muốn mỗi ngày đều nhìn thấy chúng nó, quang minh chính đại mà khôi phục thân phận của bọn họ, không cần lại trốn trốn tránh tránh."
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Bọn họ mới ba tuổi, không sao."
Thái Hậu hừ lạnh nói: "Trưởng thành cũng không sao sao?"
Tô Tiểu Tiểu thấy đổ thêm dầu vào lửa cũng không sai biệt lắm, lại chọc Thái Hậu đến tức điên, nàng vội chuyển đề tài: "Nếu là Nam Dương Vương còn sống, có lẽ có biện pháp bảo vệ được bọn họ đi?"
Thái Hậu lắc đầu: "Nó không phải đối thủ của đệ đệ nó, nó quá nhân từ nương tay, năm đó có hai mật chỉ, nó là trưởng tử, vốn nên càng danh chính ngôn thuận hơn, nhưng nó tự nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế, nói dối mật chỉ bị mất."
Tô Tiểu Tiểu hơi sửng sốt: "Từ từ, không phải mật chỉ mất sao?”
Thái Hậu nhìn nàng một cái: "Xem ra ngươi biết chuyện của mật chỉ."
Tô Tiểu Tiểu không chột dạ chút nào, hào phóng thẳng thắn: "Ta đều gả vào Vệ gia, có thể không biết chút nội tình sao?"
Thái Hậu thích nàng thẳng thắn, cái gì cũng đều để ở bên ngoài: "Nó nói dối mật chỉ mất, nhưng nó là nhi tử của ai gia, nó có nói dối hay không ai gia liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, căn bản mật chỉ là chính nó dấu đi rồi. Nó không muốn tay chân tương tàn với đệ đệ của mình, nó cũng không hiếm lạ ngôi vị hoàng đế này, ai gia khuyên cũng vô dụng."
Nam Dương Vương tự giấu mật chỉ đi, nhường ngôi vị hoàng đế cho Nhữ Dương Vương?
Vậy nói không thông.
Tên kia rõ ràng muốn ngôi vị hoàng đế sắp điên rồi.
"Thuốc đến đây!"
Trình công công chạy chậm xách gói thuốc tiến vào.
Tô Tiểu Tiểu cẩn thận kiểm tra dược liệu: "Đúng rồi, một ngày một thang, sau cơm sáng thì uống."
Trình công công cười nói: "Nô tài nhớ kỹ."
Thái Hậu nói với Tô Tiểu Tiểu: "Canh giờ không còn sớm, ngươi cũng nhanh trở về đi, ba hài tử nên tìm ngươi."
Rốt cuộc bà đau lòng cho ba hài tử, sợ bọn họ tìm không thấy mẫu thân sẽ khổ sở.
"Ngày mai ta lại đến."
Tô Tiểu Tiểu ra cung.