Chương 1396: Tiên Từ Trên Trời Rơi Xuống 2
Chương 1396: Tiên Từ Trên Trời Rơi Xuống 2Chương 1396: Tiên Từ Trên Trời Rơi Xuống 2
Tô Tiểu Tiểu âm thầm dựng ngón tay cái, công chúa Huệ An, rốt cuộc ngươi khai quật miệng mình thay thiên phú.
Đáy mắt Triệu Khang Ninh hiện lên một tia hung ác, nàng ta móc ra một thẻ bài từ trong tay áo rộng, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Đây là tiền trang bạc và châu báu của ta ở Bắc Yến, không phải ngươi đã có lệnh bài cữu cữu ta cho sao? Nếu ngươi thắng ta, tùy thời có thể đi Bắc Yến lấy tiền tài bên trong ral"
Công chúa Huệ An hu nói: "Sao chúng ta biết tiền bên trong nhiêu hay không? Vạn nhất chỉ có một trăm tám mươi lượng, ai hiếm lạ? Lộ phí Trên đường đều không đủ đâu!"
Tô Tiểu Tiểu: Miệng tiếp tục, đừng có ngừng.
Công chúa Tĩnh Ninh đã mở miệng: "Đó là thẻ bài của phòng chữ Thiên ở tiền trang Phi Nguyệt, giá trị liên thành."
Thân thể công chúa Huệ An thoáng ngửa ra sau, nhỏ giọng nói ở bên tai công chúa Tĩnh Ninh: "Sao ngươi biết?"
Công chúa Tĩnh Ninh liếc nhìn nàng ta một cái: "Nghe nhị ca và tam ca nhắc đến, ngươi cũng ở đây.
Công chúa Huệ An ham hực mà thè lưỡi, được rồi, nàng ta không nhớ rõ.
Nàng ta hỏi: "Giá trị liên thành là bao nhiêu?"
Công chúa Tĩnh Ninh nói: "Nhiêu hơn kim khố nhỏ của ngươi."
Đôi mắt công chúa Huệ An sáng ngời, nhưng một lát, mặt nàng ta tram xuống: "Ngươi nhìn lén kim khố nhỏ của ta? Ngươi có trộm vàng của ta hay không?"
Công chúa Tĩnh Ninh lười để ý đến muội muội bao cỏ này.
Công chúa Huệ An nhìn Tĩnh Ninh, quay đầu nói với Tô Tiểu Tiểu: "Tiểu tuỳ tùng, thắng gia sản nàng ta vê đây!"
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói: "Nếu công chúa Huệ An hạ lệnh... Ta chỉ có cố gắng thử một lần."
Triệu Khang Ninh hỏi: "Tiền đặt cược của ngươi đâu?"
Tô Tiểu Tiểu thầm nói ngạo khí của ngươi đâu? Rõ ràng lần đầu tiên còn không cần tiền đặt Cược.
Triệu Khang Ninh cười lạnh nói: "Ta đánh cược toàn bộ gia sản của ta, có phải ngươi cũng nên lấy ra một chút thành ý hay không? Không bằng... đánh cược Vệ Đình như thế nào? Nếu ngươi thua, Vệ Đình chính là của tal"
"A...
Cách đó không xa, nhóm thiên kim đi theo hai vị công chúa đến cung học vừa vặn nghe một câu như thế, đồng thời kêu ra tiếng.
Công chúa An Khang nói cái gì? Vệ Đình?
"Nàng... Nàng ta là coi trọng Vệ phu tử sao?”
"Nàng ta điên rồi! Vệ phu tử có gia thất!"
"Nàng ta là muốn cho Tần Tô không thoải mái mới cố ý nói như vậy đi?"
"Ta thấy không giống, đại điển tế thu ta cũng đi, ta ngồi ở đối diện nàng ta, ngày đó nàng ta nhìn chằm chằm vào Vệ phu tử, tròng mắt cũng chưa động một chút, ta còn tưởng nàng ta đang nhìn kẻ thù... Thì ra là đang nhìn tình lang..."
"Không biết xấu hổi"
"Đúng! Không biết xấu hổi"
Đại bộ phận thiên kim cung học đều tức điên, nhưng cũng có một hai tiếng khác nhau.
"Ta nghe nói năm đó ở Toái Bắc Quan, Vệ phu tử một mình giết vào địch doanh chém đầu Hồ Liệt Vương, bị đại quân Bắc Yến bao vây tiêu trừ, là công chúa An Khang thả hắn chạy, nói như thế, công chúa An Khang quen biết hắn trước đây, Tân Tô mới là người đến sau."
"Đúng rồi, hơn nữa ta còn nghe nói Vệ Đình là lạm dụng uy quyền ép lão hộ quốc công mới đồng ý việc hôn nhân này, một là công chúa Bắc Yến, đường đường nữ trạng nguyên, một là nha đầu lớn lên ở nông thôn, Vệ phu tử sẽ ngưỡng mộ ai không cần nói cũng biết."
"Lớn lên ở nông thôn thì làm sao? Có một số người có phải đã quên Tần Tô là đọc làu làu [Luận Ngữ] như thế nào hay không? Lại là một khúc diễm kinh bốn phía như thế nào?"
"Thôi, không nói với các nàng, chúng ta đi!" Lư Tuệ lôi kéo muội muội và đám người Trịnh tiểu thư rời đi.