Chương 1401: Tô Mạch Giải Cổ 2
Chương 1401: Tô Mạch Giải Cổ 2Chương 1401: Tô Mạch Giải Cổ 2
Ở trước mặt nhiều người như vậy đặc biệt là hoàng nữ Tây Tấn, Triệu Khang Ninh không thể quyt nợ, khuất nhục mà đau mình giao ra toàn bộ gia sản của mình.
Tô Tiểu Tiểu lại đi tới một bước nhỏ ở trên đường trở thành nhà giàu số một thiên hạ.
Nàng thành kính mà chắp tay với Triệu Khang Ninh: "Cảm ơn công chúa An Khang góp một viên gạch trên đường trở tành nhà giàu số của ta, công chúa hồng phúc tê thiên, công chúa trường mệnh trường tuổi! Sau khi trở về nhớ rõ viết thư, duy trì liên lạc, thường thường lui tới!"
Ai muốn thường lui tới với ngươi?
Triệu Khang Ninh quả thật bị tức thành cóc.
Kiếm tiền, luyện được khinh công, hôm nay thu hoạch thật lớn, Tô Tiểu Tiểu rất vừa lòng.
Triệu Khang Ninh bị thương được nha hoàn đỡ đi rồi.
Nhìn bóng dáng nàng ta khập khiễng, công chúa Huệ An thở dài: "Tiểu tuỳ tùng, ta cảm thấy nàng ta hơi đáng thương, nàng ta thua đều chỉ còn quần cộc, nghèo như vậy nghèo như vậy, ngươi muốn bồi thường cho nàng ta một chút hay không?”
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Biện pháp bồi thường như thế nào?"
Công chúa Huệ An xoay tròn đôi mắt, đếm ngón tay, vẻ mặt cơ linh mà nói: "Chút râu ria kế ngón tay... Tỷ như Đình ca ca?"
Tô Tiểu Tiểu: "..."...
Tô Tiểu Tiểu thần thanh khí sảng mà trở lại trong phủ.
Vệ Đình sớm đã hạ triều trở về, ngồi ở trong phòng chờ nàng, Tô Mạch cũng ở đây.
"Tướng công! Đại biểu ca!" Nàng xuân phong mãn diện mà chào hỏi với hai người.
Bộ dáng thoả mãn này của nàng, khiến Vệ Đình nghi ngờ mà nhìn hai mắt.
Phải biết rằng, loại chuyện này vê sau nàng cũng không thoả mãn như vậy.
Vệ Đình hỏi: "Nàng làm gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc nói: "Không làm gì, Chỉ... Đi ra ngoài dạo, nói từ biệt với tiểu quận chúa Tây Tấn còn có Triệu Khang Ninh."
Vệ Đình càng buồn bực hơn: "Quan hệ của nàng và công chúa Bắc Yến thân mật như vậy từ bao giờ?”
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống ở giữa hắn và Tô Mạch, nâng chung trà lên uống một ngụm: "Gọi công chúa Bắc Yến không phải lạnh nhạt sao? Nhân gia có tên có phong hào công, chúa, Khang, Ninh. Ta tuyên bố, từ nay vê sau, công chúa An Khang là người ta che chở, ai dám bắt nạt nàng, đó chính là đoạn tài của ta... Khụ, gây sự với tai"
Vệ Đình hỏi: "Các ngươi lại đánh cược?” Tô Mạch nói: "Lần này đánh cược chính là cái gì?"
Vệ Đình... Lời này ngàn vạn không thể nói, Tô Tiểu Tiểu nhoẻn miệng cười, tách đề tài ra: "Đại biểu ca, hôm nay sao huynh lại đến đây?"
Vệ Đình nói với Tô Mạch: "Không sai, gần đây ngươi tới hơi nhiều."
Tô Tiểu Tiểu vội nói: "Đại biểu ca ta không phải ý tứ này..."
"Ta biết." Tô Mạch ôn hòa mà nhìn muội muội một cái, nghiêm túc nói với Vệ Đình: "Ta sợ ngươi lại trúng cổ."
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Không phải chuyện của ngươi?"
Tô Mạch nói: "Muội muội giải cổ cho ngươi quá vất vả, lần sau ta tới."
Vệ Đình: "... 2"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Vệ Đình cầm thương lên!
Ý tứ trên mặt chữ.
Tô Mạch nhìn thương hồng anh đột nhiên giết ve phía mình, thâm nghĩ người này sợ không phải là có bệnh nặng chứ!
Hắn ta đứng dậy tránh đi.
"Ngươi lấy thương chọc ta làm gì?"
"Phụt —" Tô Tiểu Tiểu lại phun ra.
Không không không, ta là một tiểu tiên nữ thuần khiết, cái gì ta cũng không nghĩ nhiều.
Trong phòng không đủ để hai người lăn lộn, hai người đi ra sân đánh nhau.
Theo lý thuyết, Tô Tiểu Tiểu nên ngăn cản hai người bọn họ, nhưng mỹ nam so chiêu gì đó thật sự là đẹp mắt, đao quang kiếm ảnh, từng chiêu sắc bén, rồi lại không phải động tác đẹp, hình ảnh có thể so với tảng lớn.
Mãi cho đến khi Vệ Lục Lang đến đây, mới tách hai người bọn họ ra.
"Tiểu Thất, Tô Mạch, các ngươi làm gì đánh nhau?”