Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 140 - Chương 143: Việc Tốt 2

Chương 143: Việc Tốt 2 Chương 143: Việc Tốt 2Chương 143: Việc Tốt 2

Tô Tiểu Tiểu lại cười nói: “Tóm lại, ta thay Phù đại nương cảm ơn ngài trước.”

Lúc sau, Tô Tiểu Tiểu trở lại Phù gia, lại để một rổ hàng khô, tặng qua một hộ láng giềng khác.

“Phù đại nương nói, những thứ này là phơi nhiều, thời tiết lại nóng như vậy, không ăn sẽ hỏng mất, nếu ngài là không chê mà nói, có thể cầm đi hầm canh, rất bổ dưỡng.”

Lúc chạng vạng. Tô Tiểu Tiểu khiêng một bao tải đậu phộng hự hự mà rời đi.

Phù đại nương ngôi ở trên giường giận trừng lớn uống: "Nha đầu thúi! Ngươi lại cam thứ gì!"

Tô Tiểu Tiểu đúng lý hợp tình: "Tiền thuốc và tiên khám bệnh!"

Phù đại nương: '... II”

Bị lừa, một phương thuốc dân gian ở nông thôn, đổi một túi đậu phộng lớn của bà ta, mệt chết, mệt thảm!

Ban đêm, Phù gia đã xảy ra hai chuyện không thể tưởng tượng.

Chuyện thứ nhất, bệnh trạng của Phù đại nương giảm bớt — Bệnh trạng khó thở của bà ta đã không có, đầu cũng không đau, chứng choáng váng được giảm bớt đến trình độ cực đại, tứ chỉ cũng không tê dại nữa.

Chuyện thứ hai, cũng hàng xóm láng giềng không cùng lui tới với bà ta đột nhiên tới cửal

Một người bưng một chén gà hầm nấm nóng hầm hập đến cho bà, đỡ bà ta đi nhà xí một chuyến.

Một người khác giúp bà ta thêm chậu than, để lại một chung canh nấm tuyết và mấy bánh bột bắp cải mai.

Còn đều nói sớm lại đến thăm bà tai

Phù đại nương quả thật cảm giác gặp quỷ!

Tô Nhị Cẩu không để tâm nhiều lắm, khi tỷ cậu làm hai miếng tấm cho Phù đại nương, người biết võ nhiều ít đều sẽ biết chút, không hiếm lạ.

Về phần đút thuốc linh tinh, cậu không nhìn thấy.

Hai người trở lại thôn trời đã hoàn toàn đen.

Tô lão phụ thân hơi sốt ruột, tuy nói Trương Đao không ở trấn trên, cũng không có người khác đối phó được hai tỷ đệ, nhưng hài tử không trở lại, tóm lại trong lòng ông vẫn thấp thỏm.

Khi ông thứ đi xung quanh cửa thôn nhìn lần thứ mười bảy, cuối cùng là gặp được bóng dáng đại béo của khuê nữ.

"Đại Nhat" Ông thở phào một hơi, tâm tình rộng mở thông suốt: "Sao trở về muộn như vậy?"

Tô Nhị Cau nói chuyện xảy ra ở nhà Phù đại nương: "... Tỷ tìm bà ta mua một bao tải đậu phông!"

Tô Thừa giơ ngón tay cái lên với khuê nữ đại béo: "Không hổ là khuê nữ của tat"

Tô Tiểu Tiểu: "..."...

Cả ngày ba đứa nhỏ chưa thấy được nương, tập thể héo rũ.

Thật vất vả chờ Tô Tiểu Tiểu về nhà, ba người không lập tức nhào qua, mà là chui vào phòng Tô Nhị Cẩu.

Ba người đối mặt vách tường, cho Tô Tiểu Tiểu thấy ba bóng dáng nhỏ oan ức.

"Đây là..." Tô Tiểu Tiểu đứng ở cửa, nhìn ba đứa nhỏ, lại nhìn về phía Tô Thừa.

Tô Thừa thở dài: "Chờ con một ngày, cơm chiều cũng không chịu ăn."

Đó là bởi vì người làm quá khó ăn...

Tô Tiểu Tiểu không dự đoán được sẽ trở về muộn như vậy, chỉ để lại ở nhà bếp cơm trưa, buổi tối này do Tô Thừa cống hiến làm bữa tối.

Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến khi mình còn nhỏ, mỗi lần cũng là mắt trông mong chờ Lê nữ sĩ ở dưới lâu như thế này.

Lê nữ sĩ, là mẹ của nàng ở kiếp trước.

Nhưng nàng luôn là không đợi được, cho dù chờ tới rồi, Lê nữ sĩ cũng không ở trong nhà được mười phút, lại vội vội vàng vàng rời đi.

Nàng nâng đầu nhỏ lên, nhìn Lê nữ sĩ như con quay không dừng được.

Nàng cũng từng giận dỗi mà nhốt chính mình ở trong phòng, chờ Lê nữ sĩ tới dỗ mình, nhưng mà khi nàng lại mở cửa đi ra ngoài, Lê nữ sĩ sớm đã ra cửa, trong nhà chỉ còn nàng và dì bảo mẫu chăm sóc cho nàng.

Tô Tiểu Tiểu đi vào với ba đứa nhỏ, dùng ngón trỏ bu bẫm chọc chọc bả vai của ba người.

"Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, ta đã về rồi."

Ba người không nhúc nhích.

Tô Tiểu Tiểu cười cười: "Sao vậy? Có phải ta trở về quá muộn hay không?"
Bình Luận (0)
Comment