Chương 1410: Đánh Nam Dương Vương Toi Bời 3
Chương 1410: Đánh Nam Dương Vương Toi Bời 3Chương 1410: Đánh Nam Dương Vương Toi Bời 3
Tần Thương Lan cũng cảm thấy kỳ quái, hơi thở của gia hỏa này lại khôi phục trạng thái mới vừa giao thủ, nhưng rõ ràng chính mình đã đánh ông ta trọng thương.
Tần Thương Lan không tin tà, lại dùng ra một vòng sát chiêu với Nam Dương Vương.
Nam Dương Vương lại bị thương lần nữa, nhưng chớp vài mắt, ông ta lại khôi phục như lúc ban đầu.
"Khó trách Tô Huyên nói ông ta không có nhược điểm... Đây căn bản đánh không chất... Lại đánh tiếp như vậy, thế nào tổ phụ cũng phải kiệt lực."
"Không đúng, nhất định ông ta có nhược điểm."
"Ông ta có thể khôi phục nhanh chóng, không phải dược vật chính là cổ."
Hơn phân nửa là cổ, bởi vì nàng vẫn luôn quan sát ông ta, không nhìn thấy ông ta uống thuốc.
Cầm sát của Lăng Vân có thể giết cổ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Ở trong lúc nguy cấp Tô Tiểu Tiểu ngược lại bình tĩnh.
Thế gian vạn vật, càng cường đại càng là có nhược điểm trí mạng, chỉ là bọn họ đều không phát hiện ra.
Lúc trước bọn họ tự hỏi phương thức nhược điểm không hiệu quả với Nam Dương Vương, nếu không mà nói, Nam Dương Vương sớm đã bại lộ.
"Trời hanh vật khô — cẩn thận củi lửa —"
Kengl
Cách đó không xatruyan đến tiếng gõ mõ cầm canh.
Mày nhỏ của Nam Dương Vương nhíu lại khó mà phát hiện.
Đôi mắt Tô Tiểu Tiểu sáng ngời, ông ta chán ghét tiếng kẻng!
“Này này này! Cô nương, ngươi làm gì?”
"Mượn kẻng của ngươi dùng một chút!"
Tô Tiểu Tiểu cầm theo kẻng đi đến phía sau Nam Dương Vương, thừa dịp ông ta bị Tần Thương Lan kiềm chế, nhắm ngay lỗ tai ông, gõ xuống một chày!
!Ạ —"
Cơ thể của Nam Dương Vương run lên, thống khổ che ngực lại, quỳ một gối ở trên mặt đất.
Hai
Thành công!
Gia hỏa này sợ kẻng! Không đúng, hẳn cổ trùng là trong thân thể ông ta sợ kẻng... Đương nhiên cũng có thể là sợ ôn.
Nhược điểm đơn giản như vậy... Ai có thể nghĩ đến?
Tô Tiểu Tiểu vui vẻ hỏng rồi: "Tổ phụ! Thừa dịp ông ta bệnh, lấy mạng ông tai"
Tần Thương Lan nắm chặt trường đao công kích về phía Nam Dương Vương.
Lúc này đây, quả thực Nam Dương Vương không tiếp tục khôi phục nữa, ông ta phun máu, lạnh lùng mà nhìn Tan Thương Lan một cái.
"Tân Thương Lan... Ngươi cũng biết mình đang làm cái gì sao?"
Tần Thương Lan hu lạnh nói: "Đừng vô nghĩa! Lão tử muốn giết ngươi, hoàng đế tới cũng giết"
Nam Dương Vương lau vết máu ở khóe miệng, đáy mắt không có sợ hãi, ngược lại là khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: "Phải không? Có phải ngươi quên thân phận của mình hay không? Ta là Vương gia, ngươi dám giết ta, dựa theo luật chém!"
Tần Thương Lan ha hả nói: "Ngươi chết đều đã chết! Chỗ nào tới Vương gia? Chỉ là một người có vài phần tương tự với Vương gia mà thôi."
Tô Tiểu Tiểu quan sát đến vẻ mặt của Nam Dương Vương.
Rõ ràng đã lâm vào tuyệt cảnh, sao bộ dáng ông ta không giống như cảm thấy mình sẽ chết?
Chẳng lẽ ông ta đang kéo dài thời gian, chờ đợi viện binh lại đây?
Rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu phủ nhận loại suy đoán này, phạm vi hai dặm sớm bị quân Tần gia bảo vệ, viện binh đại quy mô không có khả năng tới, mà nếu chỉ là mấy người cao thủ, tổ phụ nàng cũng hoàn toàn ứng phó được.
Cho nên, ông ta đang tự tin cái gì?
Nam Dương Vương lạnh lùng nói: "Tân Thương Lan, tiên đế hạ chỉ lập tân đế là tat"
Hai mắt Tân Thương Lan nhìn trời, vẻ mặt "Ta chưa từng thấy, không thừa nhận".
Nam Dương Vương lại phun ra một búng máu, bỗng nhiên duỗi tay lấy ra một lệnh bài từ trong lòng: "Long Lệnh Đại Chu, thấy lệnh bài như thấy tiên đết"
Tần Thương Lan ngẩn ra.
Tô Tiểu Tiểu thâm nghĩ hỏng rồi, trong tay gia hỏa này lại có Long Lệnh của tiên đế.