Chương 1415: Vệ Gia Báo Thù 2
Chương 1415: Vệ Gia Báo Thù 2Chương 1415: Vệ Gia Báo Thù 2
Vệ Đình gọi hắn ta lại: "Không cần, ta đã đoán được ông ta sẽ đi nơi nào."
Hiện giờ thân phận của ông ta đã hoàn toàn bại lộ, Tần, Tô, Vệ ba nhà liên thủ đánh chết ông ta, ông ta không chỗ có thể trốn, trừ một chỗ.
Hoàng cung.
Cảnh Tuyên Đế phê sổ con đến giờ Tý, cả người choáng váng căng đầu, ông ta đè huyệt thái dương, ở dưới hau hạ của Phúc công công đi ngủ.
Nhưng mới nhắm mắt lại, bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo sốt ruột hoảng hốt của Toàn công công: "Be hal Be hạ! Xảy ra chuyện!"
Cảnh Tuyên Đế không kiên nhẫn nói: "Đi xem."
"Vâng."
Phúc công công đi vào cửa, kéo cửa phòng ra trừng liếc mắt nhìn Toàn công công một cái: "Hơn nửa đêm ồn ào cái gì? Còn để bệ hạ nghỉ ngơi không?"
Toàn công công nhìn vào trong, lớn tiếng nói: "Vệ tướng quân cầu kiến! Nói có cấp báo tám trăm dặm!"
Phản ứng đầu tiên của Cảnh Tuyên Đế là biên quan đánh giặc, ông ta xốc chăn lên, ngồi dậy: "Tuyên!"
Vệ Đình được Toàn công công đưa vào tẩm điện của hoàng đế.
Cảnh Tuyên Đế mặc áo ngủ màu vàng, ngồi ở trên long sàng, vẻ mặt ngưng trọng: "Buổi tối, cấp báo chỗ nào?"
Vệ Đình chắp tay: "Hồi bệ hạ, không phải biên quan cấp báo."
Cảnh Tuyên Đế nổi trận lôi đình, chỉ vào cái mũi hắn nói: "Vệ Đình! Ngươi đây là khi quân!"
Vẻ mặt của Vệ Đình không hoảng loạn chút nào, hắn bình tĩnh nói: "Sở dĩ thần nói như vậy, là bởi vì nó còn khẩn cấp hơn biên quan cấp báo."
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nói: "Tốt nhất là vậy! Nếu không, trãm chém đầu ngươi!"
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Be hạ, Nam Dương Vương đã trở lại!"
Cảnh Tuyên Đế ngẩn ra, ngay sau đó nhìn Vệ Đình giống như nhìn ngốc tử một cái: "Nam Dương Vương đã chết mười năm."
Vệ Đình nghiêm mặt nói: 'Ông ta không chết, tổ phụ thần cứu ông ta."
Cảnh Tuyên Đế kinh hãi: "Ngươi —"
Vệ Đình quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nhận sai: "Thần có tội, Vệ gia có tội, thỉnh bệ hạ trách phạt!
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng mà nhìn hắn: "Tốt nhất ngươi nói cho rõ ràng! Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
"Mười năm trước, tổ phụ thần chạy đến phủ Nam Dương Vương ở Ký Thành, từ trong quan tài cứu Nam Dương Vương chết giả ra."
"Vệ gia các ngươi thật to gan!"
Vệ Đình không thay chính mình kêu oan: "Trong tay Nam Dương Vương có mật chỉ của tiên đế, tổ phụ cũng là phụng chỉ nguyện trung thành."
Cảnh Tuyên Đế cười lạnh: "Hay cho một câu phụng chỉ nguyện trung thành! Trẫm mới là hoàng đế Đại Chu! Mật chỉ trong tay ông ta là giả!"
Vệ Đình nhíu mày nói: "Bệ hạ, mật chỉ của Nam Dương Vương là thật."
"Vệ Đình!"
Vệ Đình chắp tay: "Xin bệ hạ nghe thần nói cho hết lời. Năm đó tiên đế hạ tổng cộng ba đạo thánh chỉ, thứ nhất đó là mật chỉ truyên ngôi cho Nam Dương Vương, đo thứ hai là đưa đến trong tay Tần Thương Lan, thánh chỉ thứ ba sách phong bệ hạ ngài làm tân đế."
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Vì sao tiên đế làm như vậy?”
Vệ Đình nói: "Bởi vì tiên đế phát hiện gương mặt thật của Nam Dương Vương, trưởng tử này của mình căn bản không phải thuần lương vô hại trong tưởng tượng như vậy, nếu ông ta đăng cơ, tất thành bạo quân, cho nên mới sửa lập bệ hạ. Lại lo lắng tự nhiên đâm ngang, trước khi băng hà để lại một di chiếu, biếm Nam Dương Vương thành thứ dân, nếu không an thủ bổn phận, giết!"
Cảnh Tuyên Đế hoàn hoàn bị khiếp sợ: "Ông ta... Ông ta là trưởng tử tiên đế thương yêu nhất... ông ta..."
Vệ Đình nói: "Nguyên nhân chính là vì yêu thương ông ta, mới vẫn luôn bị ông ta dấu chẳng hay biết gì, thân cũng điều tra án tử của Hách Liên Nghiệp, trong lúc vô ý nghe trộm được ông ta và Hách Liên Nghiệp nói chuyện, mới biết người sau lưng Mạc Quy Viễn năm đó là ông ta, năm đó đầu so gây tội hại chết tổ phụ và phụ huynh ta cũng là ông ta!"