Chương 1432: Hổ Nữ Hi Nguyệt 1
Chương 1432: Hổ Nữ Hi Nguyệt 1Chương 1432: Hổ Nữ Hi Nguyệt 1
Vệ lão thái quân xua tay: "Ta hiểu ý tứ của ngươi, chỗ ta thật sự không cần bảo vệ."
Tưởng thị vội nói: "Đại Hổ bọn họ cũng ở bên ngoài!"
Vệ lão thái quân nói: "Bọn họ đi công tử Lăng Vân bên kia, sẽ không có việc gì."
Chuyện có liên quan đến Lăng Vân chính là Nạp Lan Vân, Vệ Đình không gạt trong nhà, nếu chỉ là đệ nhất cầm sư thiên hạ cũng không có gì khiến người kiêng kị, nhưng Vệ Đình nói tiểu tử kia có một thân bản lĩnh lợi hại, Vệ Sâm đi ám sát rất nhiều lần cũng không đắc thủ.
Có thể bất phân thắng bại với Vệ Sâm, vậy còn có gì cần lo lắng?
"Cứ định như vậy, đều từng người đi đi." Vệ lão thái quân giải quyết dứt khoát.
"Những người này có phải có thể giết hay không?" Úy Trì Tu ngo ngoe rục rịch nói.
Làm sát thủ đứng hàng thứ hai bảng sát thủ, áp lực lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay có thể đại khai sát giới!
Vệ lão thái quân tưới xuống một chậu nước lạnh: "Không thể, giữ người sống, chờ Tiểu Thất trở về thẩm vấn."
Tiểu nhân trong lòng Úy Trì Tu quỳ xuống đất rít gào: A a —...
Lý thị mới vừa dẫn Vệ Hi Nguyệt từ nương gia ra.
Bà vú Phòng thị tiễn hai người.
Lý thị để Vệ Hi Nguyệt lên xe ngựa, xoay người nói với Phòng thị: "Ba vú không cần tiễn nữa, trở vê chăm sóc nương ta đi."
Lý thị là tiểu nữ nhi của Lý gia, phụ mẫu nàng già mới có nữ nhi, cứ việc hiện giờ nàng ấy mới hơn hai mươi, nhị lão lại đã là năm hoa giáp.
Hốc mắt Phòng thị hơi đỏ, vẫy tay về phía nàng ấy, ý bảo nàng ấy nhanh lên xe ngựa: "Về đi."
Lý lão phu nhân không phải bị bệnh, là số tuổi đã tới, ngay cả đại phu đều vô lực xoay chuyển trời đất, đạo lý là hiểu rõ, chỉ là chung quy có chút không nỡ.
Lý thị kìm nén nghẹn ngào, lên xe ngựa.
Trong Lòng Vệ Hi Nguyệt ngực ôm hai cái bình, ngây thơ mờ mịt, không khóc, cũng không biểu hiện ra bộ dáng quá thương tâm.
Lý thị nhịn không được thở dài: "Ngoại tổ mẫu đã bệnh thành như vậy, con đứa nhỏ này sao một chút cũng không khổ sở?"
Khuôn mặt nhỏ của Vệ Hi Nguyệt mờ mịt mà nhìn nàng ấy.
"Thôi." Lý thị thở dài, nữ nhi nàng ấy sinh ra không giống người thường.
Lúc trước Vệ gia làm tang sự, người trong nhà sắp khóc đến ngất xỉu, cô bé mặc áo tang đứng ở trước quan tài, bé nhỏ, ngây ngốc, một giọt nước mắt cũng không chảy. Hài tử khác cũng có người nhỏ như cô bé, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy người lớn trong nhà khóc, những hài tử đó đều sẽ khóc theo.
Lý thị nhìn bình trong lòng cô bé: "Sao còn cầm? Buông ra? Không phải ôm Tiểu Hổ chính là ôm bình, trong lòng con không ôm đồ vật sẽ không thoải mái phải không?"
Vệ Hi Nguyệt không bỏ.
Lý thị giơ tay đi đoạt, Vệ Hi Nguyệt kêu lên.
Lý thị không có biện pháp với cô bé, không hề quản cô bé nữa.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư mà đi, Lý thị ở mép giường canh thân nương một đêm chưa ngủ, lúc này không nhịn được hơi mệt rã rời.
Trong mơ màng, nàng ấy cảm giác xe ngựa đột nhiên dừng lại, cơ thể nàng ấy kịch liệt lung lay, đè huyệt thái dương hơi đau nhức, hỏi: "Làm sao vậy?"
Xa phu nói: "Hình như bánh xe hỏng rồi, phu nhân ngài chờ một lát, ta sửa chữa."
Cứ việc vào thu, kinh thành vẫn nóng bức.
Lý thị ngồi ở trong xe ngựa một lát, thật sự buồn, nàng ấy hỏi Vệ Hi Nguyệt: "Nóng không?”
Vệ Hi Nguyệt lắc đầu.
Lý thị lau cái trán và phía sau lưng cô bé: "Đầy mồ hôi, còn không nóng? Con đứa nhỏ này nóng lạnh cũng không biết sao?"
Nàng ấy vừa tức lại vội, dẫn theo Vệ Hi Nguyệt xuống xe ngựa.
Con phố này là đường phố phồn hoa nhất kinh thành, người đến người đi, chen vai thích cánh.
Lý thị tìm dưới mái hiên râm mát đợi.