Chương 1457: Trị Liệu Tiểu Quận Vương 2
Chương 1457: Trị Liệu Tiểu Quận Vương 2Chương 1457: Trị Liệu Tiểu Quận Vương 2
Nàng dựa theo Mạc Tà miêu tả tìm được nhà ở của tiểu quận vương.
Cửa khép hờ, bốn phía giường của tiểu quận vương để bình phong sơn thủy chặn kín, nàng không nhìn thấy tình huống của tiểu quận vương, trong phòng có hai thái y, một người đang nấu thuốc dược, một người đang viết y án, thái y còn lại ở một phòng khác cuối hành lang, thương thảo trị liệu bệnh tình cho tiểu quận vương như thế nào.
Tô Tiểu Tiểu trực tiếp vào phòng tiểu quận vương.
"Lương thái y, ngươi đã đến rồi."
Một thái y năm mươi tuổi buông y án viết một nửa xuống đi về phía nàng.
Tô Tiểu Tiểu đưa hộp đồ ăn cho ông ấy, thuận tiện dùng đầu ngón tay chạm ở tay cầm hai cái.
Ông ấy cũng chạm hai cái.
Ám hiệu đối diện.
Là Trịnh thái y.
Trịnh thái y ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại nói với một thái y khác: "Trương thái y, ngươi bận hơn nửa đêm rồi, đi nghỉ một lát đi, nơi này có ta và Lương thái y là được."
Trương thái y suy nghĩ, nói: "Được, ta đi xem bọn họ nói như thế nào, dược liệu các ngươi giúp ta nấu."
"Được!" Trịnh thái y đồng ý.
Tiên đi Trương thái y, Trịnh thái y vội nhìn xung quanh ở cửa, xác định không ai theo dõi, ông ấy vội kéo cổ tay Tô Tiểu Tiểu đi vào bên cạnh bình phong, chỉ chỉ người bệnh trên giường nói:
"Đây là tiểu quận vương."
"Ta biết." Tô Tiểu Tiểu nói.
Trịnh thái y khiếp sợ, vội vàng thả tay ra: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là cô nương?"
Điện hạ lại phái một cô nương lại đây?
Ông ấy nhìn cổ tay Tô Tiểu Tiểu, lại nhìn tay mình: "Vừa rồi... Xin lỗi! Thất lễ!"
"Không sao." Tô Tiểu Tiểu không để ý mà nói xong, từ trong lòng lấy ra một cái khẩu trang đeo lên.
Trịnh thái y lân đầu thấy khăn che mặt kỳ quái như vậy, há to miệng sửng sốt.
Tô Tiểu Tiểu đi đến trước giường, đẩy màn treo ra.
Tiểu quận vương lớn hơn tiểu quận chúa hai tuổi, năm nay mười ba, hàng năm vì ốm yếu, khiến hắn ta nhìn qua không khác tiểu quận chúa lắm, ngũ quan hắn ta vô cùng tinh xảo, đáng tiếc chính là gây biến tướng. Tô Tiểu Tiểu đeo bao tay lên, bắt mạch cho hắn, dò xét nhiệt độ.
Ngoài ra, ở gương mặt và cánh tay của hắn ta phát hiện đốm mẩn mụn đỏ lớn bé.
'Là bệnh đậu mùa."
Tô Tiểu Tiểu đưa ra chẩn bệnh.
Trịnh thái y vừa rồi không nói một lời, chính là muốn nhìn xem y thuật của nàng như thế nào, không nghĩ tới nàng chỉ khám ba lần đã nói ra bệnh đậu mùa, đại phu có thể được điện hạ tìm tới quả nhiên là có năng lực.
Chỉ tiếc bệnh đậu mùa là bệnh nan y, có thể chẩn ra bệnh cũng vô dụng, căn bản trị không hết.
Bệnh đậu mùa thật sự là bệnh khó giải quyết, tính lây bệnh của nó cực mạnh, tỷ lệ chết cực cao, quan trọng nhất chính là nó không có thuốc uống.
Sở dĩ kiếp trước có thể hoàn toàn tiêu diệt virus bệnh đậu mùa cũng không phải dựa vào trị liệu, mà là dựa vào dự phòng.
Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ vì sao sân của tiểu quận vương sẽ bị trọng binh trông giữ, đây là đang phòng ngừa bệnh đậu mùa truyền ra.
Bệnh đậu mùa ở thời kỳ ủ bệnh là không có bất kì bệnh trạng gì, lúc sau người bệnh bắt đầu xuất hiện sốt cao, rùng mình, đau đầu, lưng đau thân thể đau đớn nhiều chỗ, đây là thời kỳ xâm nhập, lại lúc sau thân thể sẽ xuất hiện đốm mẩn mụn đỏ, vậy ý nghĩa tiến vào thời kỳ trạng thái.
"Loại đốm mẩn mụn đỏ này xuất hiện bao lâu rồi?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Trịnh thái y nói: "Theo thái y canh gác nói, hôm qua phát hiện."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ nói: "Nói như vậy hôm nay là ngày hôm sau."
Đến ngày thứ ba đốm mẩn mụn đỏ sẽ nhanh chóng thối rữa biến thành bọt nước, ngày thứ bảy phát triển thành bọc mủ.