Chương 1459: Gia Cát Thanh Đến 2
Chương 1459: Gia Cát Thanh Đến 2Chương 1459: Gia Cát Thanh Đến 2
Tô Tiểu Tiểu thu một cây tăm bông ngăn máu cuối cùng vào túi: "Ta đi trước."
Trịnh thái y nhìn nhìn nàng, lại nhìn tiểu quận vương như gì cũng không xảy ra, lúng ta lúng túng nói: “Được, ngươi đi đi."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta vừa mới thi châm cho hắn, cho nên trên người hắn sẽ có lỗ kim."
Kỳ thật cũng có tiêm vào, cái này không cần nói rõ.
Khi sở viện phán lại đây, Tô Tiểu Tiểu đã rời đi.
Sở viện phán thấy trong phòng chỉ có một mình Trịnh thái y, không khỏi hỏi: "Lương thái y đâu?
Trịnh thái y kìm nén chột dạ nói: "Ông ấy... Mới vừa thi châm cho tiểu quận vương, đi thay y phục.'
Bọn họ biết bệnh đậu mùa lây bệnh, cho nên cũng dùng khăn vải che miệng mũi, tiếp xúc người bệnh xong cũng sẽ lập tức dùng xà phòng rửa tay, nếu diện tích tiếp xúc lớn, sẽ rửa sạch thay áo toàn thân.
"Châm cứu sao?" Sở viện phán đi vào trước giường, sờ soạng cái trán tiểu quận vương, xem mạch cho tiểu quận vương: "Vẫn là rất nóng."
Xem ra không có hiệu quả gì... Haiz, mới vừa rồi ông là đang trông cậy vào cái gì? Một tiểu nha đầu có thể làm cho bệnh đậu mùa của tiểu quận vương chuyển biến tốt đẹp sao?
Trịnh thái y tự giễu cười.
"Trịnh thái y đi xuống ăn một chút gì trước đi, nửa canh giờ sau lại đây, đêm nay ngươi canh gác.'
"Vâng, viện phán đại nhân....
Trịnh thái y không muốn ăn, ăn lung tung một lát tới đổi gác.
Ông ấy cảm thấy ngày lành của mình là đến cùng, làm gì không tốt, thế nào cũng phải chen vỡ đầu vào Thái Y Viện, lại thế nào cũng phải gặp phải loại bệnh đậu mùa này?
Ông ấy thở dài nhìn tiểu quận vương trên giường, phát hiện không biết khi nào đối phương đã đá chăn ra.
Ông ấy đi qua, vừa muốn đắp chăn lên cho tiểu quận vương, lại nhận thấy được chăn ẩm ướt.
Ông ấy nhíu mày lại, sờ lên xiêm y của tiểu quận vương.
Ẩm ướt một mảnh!
Tiểu quận vương... Ra mồ hôi?
Ông ấy gần như là nghiêng ngả lảo đảo chạy ra nhà ở, thất thanh kêu lên: "Viện phán đại nhân! Viện phán đại nhân! Tiểu quận vương hạ nhiệt!"...
Tô Tiểu Tiểu tháo khẩu trang và bao tay, ở trong đình gần đó gặp được Vệ Đình và Mạc Tà, Tô Tiểu Tiểu nói đơn giản vài câu, ra phủ với Vệ Đình.
Trước khi đi, Mạc Tà hỏi bọn họ đang ở nơi nào.
Vệ Đình nói: 'Khách điếm Trục Nguyệt."
Trở lại khách điếm, Vệ Đình để Phù Tô trở lại phòng mình nghỉ ngơi, hắn đặt từng tiểu tể tử ngủ đến hình chữ X trên giường, sau mới đó hỏi Tô Tiểu Tiểu nói:
"Bệnh tình của tiểu quận vương có nắm chắc không?"
Tô Tiểu Tiểu cởi y phục dạ hành: "Tạm thời còn khó mà nói."
Nàng dùng dược cho tiểu quận vương, đêm nay hẳn là hắn có thể hạ sốt ngủ ngon, nhưng ngày mai khẳng định còn sẽ lại sốt cao lần nữa, lặp đi lặp lại ba năm ngày, ai qua được mới tính vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Vệ Đình nhìn mày nàng không giãn ra, nói: "Lúc nàng trị thương cho tổ phụ, Lục ca còn có ta, đều chưa từng khó xử như vậy."
Ba bọn họ tất cả đều là một chân bước vào quỷ môn quan.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lắc đầu: "Tình huống lần này không bình thường."
Thương thế của Tần Thương Lan và Vệ Lục Lang, Vệ Đình là lĩnh vực nàng am hiểu, cũng có dược chữa đúng bệnh.
Mà bệnh đậu mùa là không có dược vật chữa khỏi, thậm chí đều không có kinh nghiệm trị liệu lâm sàng, bởi vì bệnh đậu mùa đã diệt sạch ở kiếp trước của nàng.
"Chàng ngủ trước đi, ta xem lại y án."
"Ta ở với nàng." Vệ Đình cũng cởi y phục dạ hành.
Tô Tiểu Tiểu không từ chối.
Nàng lấy giấy bút ra, nghiêm túc viết xuống hai phần y án.