Chuong 1461: Nhan Ca Ca 1
Chuong 1461: Nhan Ca Ca 1Chuong 1461: Nhan Ca Ca 1
Như vậy chỉ còn lại một loại tình huống — tiểu quận vương chất.
Tây Tấn Đế: "Tuyên."
Sở viện phán nghiêng ngả lảo đảo tiến vào, còn vướng ngã ở cửa.
Bộ dáng sốt ruột hoảng hốt như thế, càng thêm chắc chắn suy đoán của bọn họ.
A, Vũ Văn Tịch, nhi tử bệnh của ngươi rốt cuộc phải chết.
"Be hạt"
Sở viện phán chắp tay hành lễ, giọng nói đều đang run rẩy.
Tây Tấn đế nắm chặt tay vịn trên ghế: "Tình huống của Dịch nhi như thế nào?"
Sở viện phán run giọng nói: "Tiểu quận vương hắn... Sốt cao của hắn đã luil"
Tam hoàng tử giơ cánh tay lên, oa một tiếng khóc: "Phụ hoàng tiết —"
Từ từi
Sở viện phán nói gì?
Cao cái gì lui? Sốt cái gì? Cái gì lui?
Ma ốm kia hắn không chết?
Hắn còn có khởi sắc?
Người ngóng trông Vũ Văn Dịch chết tất cả đều cứng lại. ...
Đêm qua Tô Tiểu Tiểu ngủ quá muộn, khi tỉnh lại Vệ Đình và ba tiểu đậu đinh đã không thấy nữa.
Một bóng dáng nhỏ bé đi đến: "Tần Tô, ngươi tỉnh rồi sao?"
Tô Tiểu Tiểu hơi ngạc nhiên, nhìn mặt gần trong gang tấc, ngây ngốc hỏi: "Tiểu quận chúa?”
"Là ta!" Tiểu quận chúa nói.
Tô Tiểu Tiểu chậm rãi ngồi dậy: "Ngươi có thể ra?"
"ỪI" Tiểu quận chúa gật đầu: "Đêm qua ca ca ta lui sốt cao, bệ hạ vui vẻ, chấp thuận ta ra chơi!"
Nghĩ đến cái gì đó, cô bé hơi nhíu mày: "Mẫu thân và Mạc Tà còn không thể ra."
"Như vậy sao." Tô Tiểu Tiểu xuống giường: "Vệ Đình à Đại Hổ bọn họ đâu?"
Tiểu quận chúa nói: "Vệ tướng quân đi ra ngoài, sợ đánh thức ngươi, hắn dẫn Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ đi mua kẹo hồ lô, Phù Tô và A Phúc ở cách vách, Hạnh Nhi ở bên ngoài, ngươi muốn gọi bọn họ sao?”
Nha đầu này là tới bao lâu, đều nhận biết người bên người nàng. "Không." Tô Tiểu Tiểu rửa mặt xong, mặc chỉnh tê, ăn đơn giản chút gì đó.
"Ngươi cũng ăn một chút." Nàng nói với tiểu quận chúa: "Sắp giữa trưa, nên đói bụng đi."
Tiểu quận chúa thở dài: "Ta ăn không vô."
"Ngươi từ từ." Tô Tiểu Tiểu đứng lên, đi đến bên cửa sổ.
Tiểu quận chúa cho rằng Tô Tiểu Tiểu là muốn lấy thức ăn khác cho cô bé, cô bé buồn bã ỉu xìu nói: “Ta thật sự cái gì cũng ăn không vô...'
"Ăn không vào! Ăn không vào! Ăn không vào!"
Tiếng quen thuộc đột nhiên vang lên, tiểu quận chúa giật mình một cái xoay người sang chỗ khác, nhìn Tô Tiểu Tiểu triệu hồi tiểu anh vũ kim cương từ bên ngoài, kích động thiếu chút nữa khóc: "Ngũ Hổi"
Ngũ Hổ xì cánh dọa đến giạng thẳng chân!
Nương, sao là nàng?
Ngũ Hổ muốn chạy, bị tiểu quận chúa ôm vào trong lòng, chặt đến mắt chim trắng dã, gần như hít thở không thông.
"Ngũ Hổi Ta rất nhớ ngươi!"
Tiểu quận chúa ôm Ngũ Hổ dán lại dán, Ngũ Hổ xem thường lật lại lật.
Sắp không thể thở, điểu sinh muốn xongl
Tiểu quận chúa u oán nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Tần Tô, sao ngày hôm qua ngươi không nói cho ta Ngũ Hổ cũng tới?"
Tô Tiểu Tiểu nhoẻn miệng cười: "Bất ngờ phải từng bước từng bước mà cho."
Tiểu quận chúa hỏi: "Vậy, Tứ Hổ có tới không?”
Tô Tiểu Tiểu cười lắc đầu: "Nó còn nhỏ, không đi được đường xa như vậy."
Để nó ngồi xe ngựa, lại không nhốt được, rốt cuộc không phải ngựa non hai tháng.
"Không sao, chờ ta có cơ hội, ta đi Đại Chu xem nó! Đúng không, Ngũ Hổ?"
Tiểu quận chúa lại bắt đầu vò nó, tâm tình tốt, ăn uống cũng có, ăn một chén mì.
Tô Tiểu Tiểu còn nhớ rõ chuyện đi mua thuốc.
Tiểu quận chúa quen thuộc với Tây Đô, trùng hợp gần đây có một gian hiệu thuốc không tồi, dẫn Tô Tiểu Tiểu đi.
Tô Tiểu Tiểu tự mình đi quầy dược ở đại đường chọn lựa dược liệu, tiểu quận chúa không hiểu cái này, cô bé an tĩnh mà ôm Ngũ Hổ ngồi ở một bên.