Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1463 - Chuong 1468: Hi Nguyet Trong Cha 1

Chuong 1468: Hi Nguyet Trong Cha 1 Chuong 1468: Hi Nguyet Trong Cha 1Chuong 1468: Hi Nguyet Trong Cha 1

Tô Tiểu Tiểu cười đi qua, nhìn ba đồ chơi lạ mắt, hỏi: "Ai mua trống bỏi?"

Đại Hổ nhảy bắn trả lời: "Bá bá đưa!"

A? Bá bá nào?"

Nhị Hổ nói: "Bá bá đẹp!"

Tiểu Hổ nói: "Bá bá đẹp nhất!"

Tô Tiểu Tiểu vẫn không hiểu ra sao.

"Là một vị công tử ở đối diện." Hạnh Nhi nói chuyện ba tiểu công tử đến nhà người ta chơi này.

Tô Tiểu Tiểu nhìn ba tiểu gia hỏa nhảy không ngừng ở trên giường, nói: "Ta đi nói cảm ơn với hắn."

"Ta đi thôi." Vệ Đình nói: "Nàng nghỉ một lát đi."

"Được.

Vệ Đình cầm lên hai hộp lá trà mang đến từ đại chu, từ cửa sau khách điếm đi ra ngoài, đi tới trước đại môn một nhà đối diện kia.

Cửa viện khép hờ.

Hắn giơ tay nhẹ nhàng gõ vang.

Kẽo kẹt —

Cửa bị mở ra từ bên trong.

Ra chính là A Nguyên.

Hắn ta đánh giá nam tử xa lạ khí độ dung mạo bất phàm trước mặt, hỏi: "Vị công tử này, ngươi tìm ai?"

Vệ Đình khách khí nói: "Nhi tử ta vừa mới tới quấy rây, nói nơi này có vị bá bá tặng trống bỏi cho bọn họ."

A Nguyên bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi là phụ thân của ba bào thai?"

Vệ Đình nói: “Đúng vậy."

A Nguyên a một tiếng, không rõ nguyên do mà nhìn phía Vệ Đình: "Công tử nhà ta tặng, làm sao vậy?"

Có thể là đi theo Gia Cát Thanh gặp nguy hiểm nhiều, thường thường nghĩ mọi chuyện về chỗ xấu, phản ứng đầu tiên là có phải trống bỏi xảy ra đường rẽ gì hay không, thân phụ người ta tới cửa hưng sư vấn tội.

Vệ Đình thấy hắn ta đề phòng như thế, cũng không tức giận, giọng như thường nói: "Ta là tới nói lời cảm ơn, nơi này có hai hộp lá trà quê nhà."

"Nói lời cảm ơn..."

A Nguyên nhẹ nhàng thở ra, không phải tới bới lông tìm vết là được.

Cũng không phải công tử nhà hắn sợ người ta, là không muốn vì chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này hao tổn tâm trí.

A Nguyên nói: "Công tử nhà ta nghỉ ngơi, ngươi đưa lá trà cho ta đi, ta thay ngươi chuyển đạt lòng biết ơn."

"Làm phiền." Vệ Đình đưa hai hộp lá trà cho hắn ta.

A Nguyên tiễn Vệ Đình đi, khép cửa lại đi vào hậu viện.

Một tia sáng cuối cùng tỏa khắp ở phía chân trời, chiếu xuống sân bóng đêm xám xịt.

Gia Cát Thanh một mình một người ngồi ở trên xe lăn, trong tay cầm một cái trống bỏi bảy màu.

A Nguyên cong người, cung kính nói: "Tiên sinh, là phụ thân mấy hài tử mới vừa rồi kia, hắn tới cửa nói lời cảm ơn, lại đây tặng hai hộp lá trà."

Gia Cát Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng: "Đi xuống đi."

A Nguyên không kỳ quái với phản ứng của tiên sinh nhà mình, ở Tây Đô không biết bao nhiêu đại quan quý nhân vội vàng nịnh bợ tiên sinh, dù là vài vị hoàng tử cũng muốn gặp mặt tiên sinh một lần.

Tiên sinh là không thích để ý đến những người đó, bất luận ai tới cửa, một mực không gặp.

Hôm nay ngay cả hai hộp lá trà này nên từ chối, là hắn ta thấy tiên sinh không chán ghét mấy tiểu tử kia, mới tự chủ trương nhận lấy.

Cũng may tiên sinh không tức giận.

"Lần sau đừng như vậy." Gia Cát Thanh nói.

A Nguyên căng thẳng trong lòng, nói: "Vâng!"

Gia Cát Thanh không nói chuyện nữa.

A Nguyên hiểu rõ chính mình nên lui xuống.

Hai hộp lá trà này... Hơn phân nửa tiên sinh cũng sẽ không uống.

Hắn ta ôm lá trà xoay người, đi chưa được mấy bước lại quay đầu.

Mỗi năm mười tám tháng chín, tiên sinh đều sẽ trở nên vô cùng nhân từ và khoan dung, cũng sẽ trở nên vô cùng cô đơn và lẻ loi.

Hắn ta lẻ loi ngồi ở trên xe lăn, như là bị quá khứ vứt bỏ. ...
Bình Luận (0)
Comment