Chương 151: Năm Cũ 2
Chương 151: Năm Cũ 2Chương 151: Năm Cũ 2
Trong tay Hoàng thị cầm theo một cái rổ dùng vải bông che kín mít, nhìn qua hơi nặng tru, Hoàng thị xách hơi cổ hết sức.
Mà Trần Hạo Viễn bên cạnh hai tay trống trơn.
Trân Hạo Viễn là người đọc sách, toàn gia đều sủng hắn ta, không cho hắn ta làm việc gì.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy nam hài tử nên giống như Nhị Cẩu vậy, dưỡng đến chắc nịch, không thể quá nuông chiều.
Vừa thấy tư thế của Hoàng thị và Trân Hạo Viễn là không phải tới tìm Tiểu Tô gia, về phần cụ thể tìm ai, Tô Tiểu Tiểu không có hứng thú.
Mặt nàng không tỏ vẻ rời đi.
Hoàng thị thấy nha đầu chết tiệt kia thấy mình cũng không lên tiếng chào hỏi, tức giận lên tiếng châm chọc: "Qua năm cũ xem chính mình thành người mù người câm? Ngay cả cữu mẫu đều sẽ không chào đúng không?"
Cữu mẫu này, hiện giờ rất kiêu ngạo.
Tô Tiểu Tiểu liếc bà ta một cái, mặc kệ bà ta.
Đã quên hôm nay là năm cũ, nàng đi sớm về sớm, không thể lại để ba tiểu gia hỏa chờ đến oan ức.
Hoàng thị lại bị làm lơ, chỉ cảm thấy một quyền đánh vào trên bông, tức giận đến bà ta dậm thẳng chân, ngăn cản đường Tô Tiểu Tiểu đi: 'Nha đầu chết tiệt kial Nói chuyện với ngươi không nghe thấy sao!"
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: "Ta mặc kệ ngươi, ngươi nhìn không ra sao? Cứ như vậy vội vàng tự đòi mất mặt! Sao? Lần trước mất mặt không đủ, còn muốn tiếp tục?"
Có một số người là vĩnh viễn không biết tốt xấu, sáng sớm thế nào cũng phải tìm mắng!
Thật sự cho là mình sợ bà ta! Có cảm giác về sự ưu việt từ chỗ nào vậy!
Hoàng thị nghĩ tới Tiểu Tô gia bán nhi tử không thành, ngược lại là một chuyện cười nhạo, mặt căng đến đỏ tía tai.
Nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc là cọng dây thần kinh nào không đúng, hoàn toàn không giống từ trước!
Trân Hạo Viễn nhíu mày: "Đại Nha, nương ta là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể nói năng lỗ mãng với trưởng bối?"
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt cười: "Tú tài biểu ca, nương ngươi một câu nha đầu chết tiệt, lại mắng ta mù, lại là mắng ta câm, ngươi ngay cả cái rắm cũng không phóng! Đến lượt ta nói vài câu, đã thành nói năng lỗ mãng với trưởng bối? A, nương ngươi là trưởng bối, bà ta mắng ta, ta xấu hổ, nhục ta, ta nên chịu, ngày nào đó bà ta lấy thanh đao tới đặt ở trên cổ ta, có phải ta cũng nên ngoan ngoãn để bà ta chém cổ hay không!"
Trân Hạo Viễn trực tiếp bị nghẹn cứng lại.
Lúc này, Phương thị và Tô Cẩm Nương ở bên cạnh giếng múc nước.
"Là tú cô và Trần tú tài a, Đại Nha cũng ở đây."
Phương thị chào hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn mấy người một cái, đoán được là vì sao Hoàng thị đến.
— Tám phần là cầu hôn với Tô Cẩm Nương.
Tô Tiểu Tiểu đoán không sai, hôm nay Hoàng thị thật sự là vì việc hôn nhân của nhi tử mà đến.
Hoàng thị không nghĩ mất mặt mũi trước mặt thông gia tương lai, bà ta kéo nhi tử lại, âm dương quái khí nói: "Thôi, Hạo ca nhỉ, con là người muốn đi phủ thành đọc sách, đừng so đo với biểu muội con! Biểu muội con chữ to không biết một từ, nói đạo lý lớn nhiều nàng cũng không rõt"
Phương thị nghe thấy được mùi thuốc súng trong đó, bà ta khuyên nhủ: "Buổi sáng, có chuyện từ từ nói.'
Hoàng thị nói: "Ta cũng muốn nói tử tế, lại không phải ai cũng đều giống Cẩm Nương nhà ngươi, thông tình đạt lý, hiên huệ thông minh! Có một số người, chỉ lo ham ăn biếng làm, gì cũng không biết, ngay cả một ngón tay của Cẩm Nương cũng đều kém hơn!"
Hoàng thị nói xong, vừa quay đầu lại, phát hiện Tô Bàn Nha sớm đã đi xa, lời nói vừa rồi kia của mình cũng không biết Tô Bàn Nha nghe thấy hay không.