Chuong 1486: Nhan Nhau 4
Chuong 1486: Nhan Nhau 4Chuong 1486: Nhan Nhau 4
Tiên sinh rất chán ghét người xa lạ vào phòng mình, ngay cả hắn ta đều chỉ có thể quét tước ở nơi đi vào.
Sát thủ không hé răng, Mị Cơ trợn trắng mắt.
Vệ Đình đứng ở phía sau Gia Cát Thanh: "Ta cầm bức họa huynh di diễn lâu tìm huynh, kết quả bị Vũ Văn Hoài đuổi giết."
Gia Cát Thanh nhắm mắt: 'Việc này không quan hệ với ông ta."
Vệ Đình nói: "Nói như vậy là nhị ca muốn đuổi giết ta?"
Gia Cát Thanh muốn nói lại thôi.
Vệ Đình vô cùng oan ức: "Ta ngàn dặm xa xôi tới tìm huynh, huynh lại muốn giết ta... Ta ôm lá trà tới thăm huynh, huynh cũng không gặp ta...
Gia Cát Thanh hít sâu một hơi: "Ngươi...
Vệ Đình tức giận mà đi đến bậc thang ngồi xuống: "Ta tức giận! Cái loại dỗ không tốt này!"
Dừng một chút, dùng ánh mắt liếc về phía sau: "Trừ phi huynh thừa nhận là nhị ca ta."
Gia Cát Thanh lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi.”
Hắn ta đẩy xe lăn đến mép giường, khó khăn dùng tay dịch mình đến trên giường.
Vệ Đình nghe động tĩnh trong phòng, nhịn xuống không quay đầu lại.
"Sát thủ kia của huynh xuống tay rất nặng, đánh còn đau hơn tam tẩu ta."
Sát thủ: Sao lại đổ cho ta?
"Huynh mặc kệ ta, khiến cho ta tự sinh tự diệt, để ta bị gió thổi chết, bị sương lạnh đông chết, bị độc trùng Tây Tấn cắn chết!"
Vệ Đình giận dỗi nói xong, chơi xấu nằm trên mặt đất.
Gia Cát Thanh nằm thẳng trên giường, đôi tay giao nhau ở trên bụng, lắng lặng nhắm mắt lại.
A Nguyên nhìn chuyện không đúng, hắn ta căng da đầu vào phòng, nói với Gia Cát Thanh: "Bên ngoài gió lớn, ta đi lấy giường chăn bông."
Gia Cát Thanh không nói chuyện.
A Nguyên đi lấy, đưa cho Vệ Đình.
Vệ Đình giận dỗi mà cầm chăn, dùng chân đá văng từ bên trong ra.
A Nguyên đứng bên ngoài nhỏ giọng nói: "Tây Tấn rất kỳ quái, rõ ràng vào thu, lại còn có độc trùng chạy ra, hôm nay còn không có cỏ sát trùng..."
Nhiệt độ trong ngày ở Tây Tấn có chênh lệch lớn, ban ngày như xuân như hạ, ban đêm như rơi vào hầm băng, ở bên ngoài nằm một đêm chính là thật sự có thể đông chết người. Muoilam phút trôi qua.
Ba mươi phút trôi qua.
Hơn nửa canh giờ trôi qua...
Gia Cát Thanh siết chặt nắm tay, cắn răng nói: "Vệ Tiểu Thất ngươi cút vào cho tal"
Vệ Đình quấn lấy chăn bông, lăn vào trong, rột rột mà lăn đến mép giường của hắn ta.
Vệ Đình bọc chính mình thành nhộng, từ chăn bông lộ ra một cái đầu, đôi mắt đen như diệu thạch nhìn hắn ta:
"Nhị ca, huynh gọi ta là Tiểu Thất, huynh là muốn nhận ta sao? Không nhận ta lại lăn một lần"
Gia Cát Thanh: ”...'
Đoàn người Tô Tiểu Tiểu trở lại khách điếm.
Phù Tô không ở đây, hắn ta bị phái đi theo dõi Phi Nguyệt Diễn Lâu, đáng thương còn không biết đó là ô long, đau lòng mà tốn mười lượng bạc đi vào nghe diễn.
Ba tiểu gia hỏa chơi điên cả ngày, lên xe ngựa là ngủ, Tô Tiểu Tiểu ôm hai đứa, Hạnh Nhi ôm một đứa.
A Phúc ngừng xe ngựa ở cửa khách điếm, giao xe ngựa cho tiểu nhị, từ trong tay Tô Tiểu Tiểu ôm một hài tử, ba người lên lầu.
Hạnh Nhi cởi xiêm y của Đại Hổ ra, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, kéo chăn đắp lên cho cậu bé: "Tiểu thư, nô tỳ đi gọi nước ấm."
"Được." Tô Tiểu Tiểu buông Nhị Hổ ra, lại nói với A Phúc: "Giao Tiểu Hổ cho ta, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, mau đi nghỉ ngơi."
"Ta đợi thiếu gia." A Phúc nói.
Tô Tiểu Tiểu cởi áo ngoài cho hai tiểu gia hỏa: "Không cần, ta chờ hắn là được."
"Vâng." A Phúc do dự một chút, rốt cuộc là về phòng.
Sau khi lấy nước ấm tới, Tô Tiểu Tiểu và Hạnh Nhi tắm cho ba hài tử, Vệ Đình còn chưa trở về.
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói: "Gia hỏa này... Rốt cuộc đi đâu vậy?”...