Chuong 1488: Tieu That Dan Huynh Ve Nha 2
Chuong 1488: Tieu That Dan Huynh Ve Nha 2Chuong 1488: Tieu That Dan Huynh Ve Nha 2
Vệ Đình lại bất động thanh sắc mà dịch về phía dưới.
Gia Cát Thanh: "Hai chân đều ở ngoài."
Vệ Đình mặt không đổi sắc mà ngồi trở lại giường.
'A Nguyên, ngươi lại đây!"
A Nguyên vừa ra nhà ở, nhìn thấy Mi Cơ ở cuối hành lang vẫy tay với hắn ta.
Hắn bưng chén không đi qua.
Sát thủ cũng ở đây, chẳng qua hắn ta giỏi về ẩn nấp, A Nguyên đến gần mới phát hiện.
"Mi Cơ." A Nguyên chào hỏi.
Mi Cơ nói: "Ta hỏi ngươi, người bên trong là ai? Quan hệ gì với tiên sinh?”
A Nguyên đáp: "Han là phụ thân của ba bào thai kia."
Mi Cơ xua xua tay: "Cái này ta biết, ta thấy, ta hỏi hắn họ gì tên là gì."
A Nguyên lắc đầu: "Không rõ ràng, chỉ nghe hắn tự xưng Tiểu Thất."
"Tiểu Thất, đây là cái tên gì?" Mi Cơ nhíu mày liễu lại, đầu ngón tay xanh nhạt vuốt môi mỏng đỏ bừng: "Quan hệ của hắn và tiên sinh thì sao?"
"Hắn gọi tiên sinh..." A Nguyên lại lắc đầu lân nữa: "Ta không thể nói."
Mi Cơ trừng mắt nhìn hắn ta một cái: "Tiên sinh quang minh chính đại để người vào phòng, không để chúng ta nghi ngờ, ngươi có thể nói."
A Nguyên nghĩ cũng đúng: "Ta nghe được hắn gọi tiên sinh là nhị ca.”
Mi Cơ ngẩn ra: "Nhị, nhị ca?"
"Ừ”" A Nguyên gật đầu: "Hắn còn bò lên giường tiên sinh, mặc xiêm y bẩn bò lên, tiên sinh không có giết hắn, còn bảo ta nấu canh gừng cho hắn."
"Tiên, tiên sinh có thể ôn nhu với một người như vậy sao?" Mi Cơ cắn khăn, khóc không ra nước mắt: "Thật muốn được tiên sinh đối xử ôn nhu như vậy."
Sát thủ cạn lời mà liếc nàng ta một cái.
Mi Cơ làm như rốt cuộc nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên lui về phía sau ba bước, hoảng sợ mà nhìn sát thủ nói: "Ngươi xong rồi, ngươi chết chắc rồi, ngươi thiếu chút nữa giết đệ đệ của tiên sinhl"
Sát thủ: Không phải ngươi bảo ta đi giết sao?
Mấy người nói chuyện, bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa tram thấp. ...
Vệ Đình nhìn chân hắn dưới chăn bông, hỏi: "Nhị ca, chân của huynh làm sao vậy?"
"Không sao." Gia Cát Thanh nhàn nhạt nói: "Ngươi cần phải đi." Vệ Đình nói: "Huynh đừng đuổi ta đi, nhị ca, ta còn chưa thấy đủ, huynh đệ chúng ta lâu không gặp như vậy, chẳng lẽ huynh không có lời gì nói với ta sao?"
Gia Cát Thanh suy nghĩ: "Ngươi rất ồn."
Vệ Đình: ”...
Hôm nay Vệ Đình là hạ quyết tâm, bằng không sáng mai nhị ca hắn lại xây dựng phòng tuyến tâm lý lên, có lẽ lại cản mình ở ngoại cửa.
Hắn nắm lấy ống tay áo của Gia Cát Thanh, vừa nói vừa lắc, vô cùng oan ức khuất mà nói: "Huynh làm gì mà đuổi ta đi? Ta không phải là Tiểu Thất huynh thương nhất sao?"
Tô Tiểu Tiểu tới tìm Vệ Đình, nàng vừa đến cửa, đã nhìn thấy một màn tướng công nhà mình kéo người như thế.
Nàng ngơ ngác hỏi: "Vệ Đình?"
Cả người Vệ Tiểu Thất cứng đờ.
Tô Tiểu Tiểu dùng giọng điệu nghi hoặc.
Bởi vì nam nhân ngồi quỳ nghiêng người trên giường cứ việc lớn lên giống Vệ Đình, ngôn hành cử chỉ lại không giống chút nào.
Vệ Đình luôn là câm một bộ dáng cao lãnh, đi chỗ nào đều hận không thể là lão tử đệ nhất thiên hạ, khí thế ngươi phải thân phục, tuy ngẫu nhiên cũng rất vô sỉ, nhưng... Tuyệt đối sẽ không ấu trĩ giống như trước mắt.
Tô Tiểu Tiểu hoài nghi nhân sinh.
Hoài nghi nhân sinh hơn nàng chính là Vệ Đình.
Hắn đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không giống như khi còn nhỏ, nhưng không phải vì bắt ca ca sao?
Hắn không đếm xỉa đến mặt mo, mất mặt ở trước mặt ca ca không sợ, dù sao từ nhỏ đến lớn, lịch sử đen tối rất nhiều, đếm cũng không hết.
Nhưng không thể mất mặt ở trước mặt tức phụ nhi.
Hắn không cần mặt mũi?