Chương 153: Năm Cũ 4
Chương 153: Năm Cũ 4Chương 153: Năm Cũ 4
“Hừ!” Phù đại nương mạnh miệng nói: “Thuốc của ngươi không hiệu quả”
“Không hiệu quả? Vậy ta để lại thuốc cho ngươi đâu rồi?” Tô Tiểu Tiểu nhìn ghế rỗng tuếch hỏi.
Phù đại nương nói: “vứt”
Tô Tiểu Tiểu mím môi nghẹn cười.
“Cười cái gì mà cười!" Phù đại nương lườm nói.
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi, ý bảo Phù đại nương nhìn ổ chăn của mình.
Phù đại nương cúi đầu nhìn, rõ ràng là chăn không tốt, lộ ra vài viên thuốc.
"Ha hat"
Nên cười thì cười, Tô Tiểu Tiểu cũng sẽ không buông tha cơ hội để tiểu lão thái thái tức chết.
Mặt Phù đại nương căng thành màu gan heol
Nói thực ra, ngay từ đầu bà ta thật sự là không tin thuốc Tô Tiểu Tiểu cho có thể có kỳ hiệu.
Một là Tô Tiểu Tiểu chỉ là nha đầu ở nông thôn, không có khả năng hiểu y thuật.
Hai là những viên thuốc kỳ quái đó, bà ta cũng chưa từng nhìn thấy, trượng phu của bà ta làm nghề y, nhi tử cũng làm y, cho dù bà ta không phải đại phu, ít nhiều cũng mưa dầm thấm đất kiến thức nhiều hơn người khác, nhưng bà ta chưa thấy loại thủ đoạn trị liệu giống Tô Tiểu Tiểu này.
Nhưng tới ban đêm, cảm giác tim đập nhanh của bà ta biến mất, đau đầu cũng giảm bớt, lắc đầu, lại không choáng váng giống thường lui tới như vậy.
Về phần nói đau đớn trên đùi, cũng không quá rõ ràng.
Chờ bà ta ngủ dậy một giấc trời đã sáng, lúc này bà ta mới ý thức được mình ngủ một giấc ngon lành.
Bà ta đã không nhớ rõ lần trước ngủ ngon là khi nào.
"Người có tuổi, khó tránh khỏi có tật xấu, không phải đột nhiên bệnh nguy kịch, mà là từng chút một, tích lũy tháng ngày mà tăng thêm, đây là quy luật sinh lão bệnh tử, không liên quan đến y thuật."
Trượng phu của bà ta làm nghề y nhiều năm, chữa trị cho vô số người, kết quả còn không phải bệnh chết?
Lúc ban đầu bệnh trạng của trượng phu và mình giống nhau, ông ấy đổi vô số phương thuốc, ngay từ đầu xác thật có hiệu quả trị liệu, nhưng không bao lâu, hiệu quả trị liệu đã yếu đi, đến cuối cùng, phương thuốc gì đều không được...
Tô Tiểu Tiểu lấy ống nghe bệnh và máy đo huyết áp ra đo huyết áp cho bà ta: "Mới vừa rồi ngươi có chuyển biến tốt đẹp, đừng bi quan như vậy, tâm tình cũng là rất quan trọng."
Bệnh tình của Phù đại nương cần khống chế lâu dài, nhưng chỉ cân khống chế được, cũng có thể trường thọ khỏe mạnh.
Kiếp trước bà cố nội trên lầu nhà nàng cũng là người bệnh cao huyết áp, hơn tám mươi tuổi, mỗi ngày ngậm kẹo chơi với cháu.
Phù đại nương chính mắt thấy trượng phu bệnh chết, bà ta ở trong lần lượt thất vọng suy sụp ý chí, bà ta không muốn lại trải qua lần thứ hai.
Cho nên, chẳng sợ có một chút chuyển biến tốt đẹp, bà ta cũng sẽ không tin tưởng mình có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Tâm thái của người bệnh, Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ, nàng cũng không nóng nảy thông qua mồm mép thuyết phục bà ta, ngày tháng dài sẽ tự thấy kết quả.
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Ăn cơm sáng chưa? Hàng xóm đưa tới? Có phải ăn rất ngon hay không?”
Phù đại nương: "Ngươi ôn muốn chết"...
Từ nhà Phù đại nương ra, Tô Tiểu Tiểu có thêm một túi hạt mè.
Tái khám, cũng là phải thu tiền khám bệnh!
Ngay sau đó, Tô Tiểu Tiểu lại đi thư viện Ngô Đồng.
Hạng công tử phối hợp tốt hơn nhiều, ngoan ngoãn để Tô Tiểu Tiểu kiểm tra.
"Khôi phục rất khá." Tô Tiểu Tiểu nói: "Thảo dược tiếp tục uống, Ẩm thực cũng phải thanh đạm, đừng ăn tết mà phóng túng phàm ăn, mặt khác, ngàn vạn không thể uống rượu!"
Hạng công tử ôn nhuận cười: "được."
Trường Bình bên cạnh mắt trợn trắng, ngươi xem mình là ai, nói chuyện với công tử nhà ta như vậy?