Chương 1506: Ngũ Hổ Thần Uy 2
Chương 1506: Ngũ Hổ Thần Uy 2Chương 1506: Ngũ Hổ Thần Uy 2
Mi Cơ lầu bầu nói: "Ta không dám hiện thân, sợ hắn ta nhận ra ta tới, đoán được là tiên sinh muốn có được dược thảo, như vậy hắn ta nhất định sẽ huỷ hoại dược thảo!"
Tô Tiểu Tiểu dừng một chút: "Ta tới nghĩ cách."
Nàng đi phủ hoàng nữ một chuyến, ở thư phòng chính viện gặp được Vũ Văn Tịch.
"Ngươi là nói, trong tay Phong Tiêu Nhiên có dược thảo ngươi muốn?"
"Đúng vậy."
"Là dùng chữa bệnh cho Dịch nhi sao?”
"Không phải." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Là cho một bằng hữu khác."
Hai ngày này Vũ Văn Tịch vẫn bị giam cầm ở trong phủ, nhưng quan binh thu lại không ít, thái độ Tây Tấn Đế rõ ràng là có điều buông lỏng với bà ấy, bà ấy muốn ra phủ cũng không khó.
Chỉ xem bà ấy có nguyện ý giúp Tô Tiểu Tiểu việc này hay không.
"Được, ngươi ở chỗ này chờ ta."
Vũ Văn Tịch gọi Mạc Tà, thi triển khinh công ra phủ hoàng nữ.
Phong Tiêu Nhiên ở ngoài thành, hai người ra roi thúc ngựa đi hơn một canh giờ mới đến.
Phong Tiêu Nhiên vô cùng ngoài ý muốn, hắn ta tự mình ra cửa đón chào, chắp tay hành lễ: "Điện hại"
Vũ Văn Tịch mặc áo choàng màu đen, cơ thể lả lướt độc đáo ở trong bóng đêm tỏa ra mị lực thành thục của nữ tử.
Phong Tiêu Nhiên rũ đôi mắt xuống: "Ngài vào trong phòng ngôi."
"Không cần." Vũ Văn Tịch nói,'Ta tới tìm ngươi là muốn hỏi ngươi một thứ, lấy xong ta còn phải chạy trở về."
Phong Tiêu Nhiên hơi thất vọng, nhưng vẫn cung kính hỏi: "Điện hạ muốn vật gì?"
Vũ Văn Tịch nhàn nhạt nói: 'Một gốc cây dược thảo màu tím, hôm qua ngươi mua từ trong tay dược thương Ngụy quốc."
Vẻ mặt của Phong Tiêu Nhiên có một tia biến hóa: "Điện hạ... Muốn Cây dược thảo kia làm cái gì?"
Vũ Văn Tịch nghiêm mặt nói: 'Chữa bệnh cho Dịch nhi."
Phong Tiêu Nhiên cười: "Điện hạ, cây dược thảo kia là trị liệu chứng hàn, tiểu quận vương chính là chứng nhiệt, đại phu nào viết phương thuốc cho tiểu quận vương, sợ là muốn mạng của tiểu quận vương đi?"
Vũ Văn Tịch lại không phải đại phu, bà ấy không hiểu cái này, bà ấy chỉ cho rằng lấy Dịch nhi làm cớ sẽ càng thuận lý thành chương. Phong Tiêu Nhiên nhìn Vũ Van Tịch thật sâu một cái: "Điện hạ, kỳ thật cây dược thảo kia cũng không đáng giá, với người khác mà nói không đúng tí nào, duy chỉ với một người là linh dược cứu mạng, ngài cũng biết người nọ là ai2"
Vũ Văn Tịch cổ quái mà nhìn hắn ta.
Phong Tiêu Nhiên nhẹ nhàng cười: “Gia Cát Thanh."
Đôi mắt Vũ Văn Tịch co rụt lại.
Phong Tiêu Nhiên thêm can đảm nhìn về phía vị mỹ nhân đệ nhất Tây Tấn này:
"Xem ra điện hạ cũng không biết rõ tình hình, ta cũng kỳ quái, là ai bảo điện hạ tới lấy cây dược thảo này? Hắn ta và Gia Cát Thanh có quan hệ gì? Lại vì sao phải giấu giếm điện hạ đi trị liệu cho Gia Cát Thanh? Điện hạ, lần trước bệ hạ tổ chức tiệc mừng thọ, kế hoạch chúng ta tỉ mỉ thiết kế, lại khiến Gia Cát Thanh chạy thoát, lần này là thời cơ rất tốt binh không kiến huyết giết chết hắn ta, hắn ta đang tìm cây dược thảo này, nói rõ bệnh của hắn ta đã nguy kịch, hắn ta không chịu được bao lâu. Hắn ta là tâm phúc họa lớn của điện hạ, diệt trừ hắn ta, là diệt trừ chướng ngại vật lớn nhất trên đường đoạt đích của điện hạ! Khiến hắn ta phát bệnh, để hắn ta đi tìm chết, chẳng phải vui vẻ hơn sao?"
Vũ Văn Tịch siết chặt ngón tay.
Mạc Tà lo lắng mà nhìn Vũ Văn Tịch một cái.
Phong Tiêu Nhiên tiếp tục nói: "Chẳng lẽ điện hạ đã quên mình là bị giam cầm như thế nào? Nếu không phải Gia Cát Thanh thiết kế hãm hại điện hạ, điện hạ lại từ đám mây ngã vàp vũng bùn như thế nào?"
"Còn có bệnh đậu mùa của tiểu quận vương, tám chín phần mười cũng là bút tích của Gia Cát Thanh. Tâm phúc họa lớn như thế, điện hạ xác định không diệt trừ sao? Cho dù điện hạ không báo thù vì chính mình, cũng ngẫm lại thay tiểu quận vương và tiểu quận chúa, một ngày không trừ Gia Cát Thanh, một ngày phủ hoàng nữ không được an bình.
"Điện hạ, ngẫm lại nghiệp lớn của chính ngươi, ngươi thật sự muốn cứu Gia Cát Thanh?"
Nắm tay Vũ Văn Tịch siết chặt buông lỏng ra từng chút một.
Bà ấy chậm rãi bình phục cảm xúc một chút, mặt không biểu tình mà nói: "Đưa dược thảo cho ta."
Mạc Tà tiến lên một bước, sát khí quanh quẩn ở giữa mày.
Đáy mắt Phong Tiêu Nhiên xẹt qua một tia giấy giụa, hắn ta không cam lòng nhìn bà ấy: "Điện hạ chờ một lát."
Hắn ta vê phòng, ôm một hộp gấm đi tới: "Duoc thảo ta mới vừa hái xuống, cần dùng hết ở trong vòng ba ngày, nếu không sẽ chết héo, mất đi dược hiệu."
Vũ Văn Tịch mở hộp ra, hỏi: "Vì sao chỉ có một nửa?”
Phong Tiêu Nhiên nói: "Một nửa kia ta đã dùng hết, điện hạ yên tâm, cây dược này thảo lớn lên cực tốt, một nửa cũng du dùng. Điện hạ, hy vọng ngươi không cần hối hận."
Vũ Văn Tịch nhận lấy hộp gấm, dẫn theo Mạc Tà rời đi.
Thủ hạ đi tới: "Cong tử, cứ như vậy để dược thảo cho bọn họ? Vạn nhất hoàng nữ điện hạ thật sự là cầm đi cứu Gia Cát Thanh thì sao?"
Phong Tiêu Nhiên cười lạnh nói: "Không sao, ta âm thầm ẩn nhẫn Gia Cát Thanh lâu như vậy, là lúc chứng minh ta mạnh hơn hắn ta."
Thủ hạ không hiểu ra sao: "Thuộc hạ nghe không hiểu, chẳng lẽ... Ngài cho chính là một gốc cây dược thảo giả?"
Phong Tiêu Nhiên phủi tay áo rộng: "Dược thảo là thật, chẳng qua, bị hạ độc mà thôi. Nếu bà ta không đưa dược thảo cho Gia Cát Thanh, Gia Cát Thanh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu bà ta là cho Gia Cát Thanh, Gia Cát Thanh cũng khó thoát vận mệnh bị độc chết!"
Nghĩ đến hình ảnh Gia Cát Thanh bị độc chết, Phong Tiêu Nhiên rất hưng phấn.
Rất nhanh hắn ta sẽ chứng minh với người trong thiên hạ, hắn ta mới là người thông minh nhất thiên hạ.
Hắn ta trở ve phòng chính mình, lấy nửa cây dược thảo dư lại ra.
Hắn ta không nói dối, cây dược thảo này lớn lên khỏe mạnh, nửa cây dược hiệu cũng đủ mạnh mẽ, hắn ta giữ lại còn hữu dụng, chờ dược sư thu thập xong dược liệu còn lại, là có thể luyện thành đan đại bổ hiến cho Tây Tấn Đế.
Hắn ta để hộp thật cẩn thận, đứng dậy đi rửa mặt.
Nguyệt hắc phong cao.
Một con tiểu anh vũ kim cương ngụy trang thành quạ đen dừng ở trên bàn.
Cánh chim màu đen của nó hòa hợp một thể với bóng đêm.
Nó nghênh ngang đi đến trước hộp, hùng dũng oai vệ mà dựng thẳng bộ ngực, dùng miệng chim mổ hộp ra, ngậm dược thảo bên trong bay dil
Lúc này Phong Tiêu Nhiên cũng không biết dược thảo của mình đã bị một con chim đánh cắp.
Hắn ta có thói quen tắm thuốc, đặc biệt sau khi vào thu, vì thế hắn ta xây riêng một gian phòng tắm to rộng, đào hồ tắm cẩm thạch trắng.
Hắn ta thả lỏng cả người ngâm mình ở trong ao nhiệt khí lượn lờ, ảo tưởng Gia Cát Thanh giãy giụa chết đi ở trong thống khổ, tất cả bị Gia Cát Thanh cướp đi đều trở lại trong tay mình.
Không, không chỉ vậy.
Nhân mạch và thế lực mấy năm nay Gia Cát Thanh tích góp xuống, bao gôm Hắc Giáp Quân, hắn ta đều sẽ tiếp nhận tất cả.
“Thật là chờ mong... Tô Tiểu Tiểu ở phòng Vũ Văn Tịch chờ tin tức.
Tiểu quận chúa trộm đẩy cửa ra, nhìn vào trong một cái: "Tần Tô."
"Tiểu quận chúa." Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn thấy là cô bé, chào hỏi với cô bé. Tiểu quận chúa đẩy cửa vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Tần Tô ngươi yên tâm, không ai phát hiện ra ta."
Tô Tiểu Tiểu cười. Chuong 1507: Thanh Cong 1
Không ai phát hiện mới là lạ, chỉ là hiện giờ Tây Tấn đế mở một con mắt nhắm một con mắt, trừ sân Vũ Văn Dịch không cho vào, địa phương khác tùy tiện tiểu quận chúa nhảy nhót như thế nào.
Tiểu quận chúa ngồi xuống ở bên người Tô Tiểu Tiểu: "Tần Tô, ngươi đang đợi mẫu thân ta sao?"
Tô Tiểu Tiểu ừ một tiếng.
"Mạc Tà vừa mới nói với ta, hắn muốn đi ra ngoài với mẫu thân ta một chuyến." Tiểu quận chúa không hiểu chuyện giữa người lớn, cô bé chính là cảm thấy mẫu thân cô bé đi ra ngoài, một mình Tần Tô ở chỗ này không tốt, vì thế cô bé quyết định lại đây với Tần Tô.
"Tần Tô, bệnh tình của ca ca ta thế nào? Khi nào ta mới có thể nhìn thấy hắn?”
Tô Tiểu Tiểu nói với cô bé: "Nhanh thôi, chờ bệnh đậu mùa của tiểu quận vương khỏi hẳn, ngươi là có thể đi gặp hắn."
"Thật tốt quá!" Tiểu quận chúa ôm cánh tay Tô Tiểu Tiểu: "Tân Tô, may mắn ngươi đã đến rồi, bằng không ta có thể không có ca ca."
Tô Tiểu Tiểu trấn an nói: "Tiểu quận vương cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì."
Hai người nói một lát, Vũ Văn Tịch và Mạc Tà đã trở lại.
Vũ Văn Tịch cởi áo choàng xuống, nhìn Tô Tiểu Tiểu và nữ nhi, nói với Mạc Tà: "Ngươi đi ra ngoài với Hinh Nhi đi."
Đây là có chuyện muốn nói riêng với Tô Tiểu Tiểu.
"Vâng." Mạc Tà dẫn tiểu quận chúa đi ra ngoài.
Vũ Văn Tịch đặt hộp gấm lên bàn, lại không phải đặt ở bên Tô Tiểu Tiểu, mà là gác ở trước mặt chính mình.
Tô Tiểu Tiểu đại khái hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.
Nàng nhìn về phía Vũ Văn Tịch: "Điện hạ."
Vũ Văn Tịch nghiêm mặt nói: "Ngươi và Gia Cát Thanh có quan hệ gì?"
Xem ra Vũ Văn Tịch đã biết là Gia Cát Thanh cần cây dược thảo này.
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu rất bình tĩnh, không chột dạ và hoảng loạn vì bị bắt, nàng hỏi: "La Phong Tiêu Nhiên nói cho điện hạ sao?”
Phong Tiêu Nhiên này là đối thủ một mất một còn của Gia Cát Thanh, không đúng, là Phong Tiêu Nhiên tự nhận là đối thủ một mất một còn, từ đầu đến cuối cũng Gia Cát Thanh không coi hắn ta là đối thủ.
Phong Tiêu Nhiên vẫn luôn điều tra Gia Cát Thanh, nàng nhớ rõ Mị Cơ từng nói, thuộc hạ Phong Tiêu Nhiên là có dược sư, có lẽ bọn họ cũng từng nhìn y án của Gia Cát Thanh, đoán được bệnh tình của Gia Cát Thanh.
Chỉ có một điều làm Tô Tiểu Tiểu nghĩ không ra, loại chứng hàn này vô cùng hiếm thấy, các thái y đều bó tay không biện pháp, vị dược sư kia lại biết dược thảo Ngụy quốc có thể trị liệu đúng bệnh như thế nào?
Vũ Văn Tịch lạnh lùng nói: "Là hắn ta, hiện tại đến lượt ngươi trả lời ta."
Tô Tiểu Tiểu rũ mắt thở dài: "La phụ hoàng ngài bảo chữa bệnh cho Gia Cát Thanh."
Vũ Văn Tịch sửng sốt: "Cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu thấp giọng nói: "Tuy Tây Tấn bệ hạ không nói cho ta người bệnh là ai, nhưng ông ta cho ta nhìn y án của đối phương, đi đứng không tốt, người lại có thể được bệ hạ coi trọng như thế, trừ Gia Cát Thanh, ta không đoán được người thứ hai."
Đương nhiên Tô Tiểu Tiểu không thể thọc thân phận thật sự của Gia Cát Thanh ra ngoài, lúc này chỉ lo đẩy cho Tây Tấn Đế là được.
"Nếu điện hạ không tin, có thể vào cung hỏi thăm, ta tin tưởng lấy năng lực của điện hạ, muốn tra ra việc này cũng không khó."
Vũ Văn Tịch nhíu mày: "Hôm qua Hinh Nhi nói Hòa công công tới tìm ngươi tiến cung chính là vì việc này?”
Cảm xúc Tô Tiểu Tiểu hạ xuống nói: "Một nửa là vì chuyện của Gia Cát Thanh, một nửa kia là dò hỏi bệnh tình của tiểu quận vương. Hôm qua ta tỏ vẻ từ chối, hôm nay bệ hạ cho Hòa công công lại đây, cho ta tiên đặt cọc gấp đôi. Ta cũng không phải là vì bạc, ta chỉ là lo lắng bệ hạ quyết tâm to lớn như thế, một khi ta từ chối, có thể sẽ đắc tội bệ hạ."