Chuong 1509: Thanh Cong 3
Chuong 1509: Thanh Cong 3Chuong 1509: Thanh Cong 3
Gia Cát Thanh ngồi ở trên xe lăn cạnh mép giường, mà ba đứa nhỏ sớm đã ngủ ở trên giường hắn ta.
Khiến Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc chính là, ba tiểu gia hỏa ngủ đến chỉnh tê, ngay cả tóc đều là một phương hướng.
Nàng chớp chớp mắt.
Vệ Đình đi tới, nhỏ giọng nói: "Nhị ca đặt."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
A Nguyên canh ở trong phòng, sát thủ và Mị Cơ canh giữ ở đình viện.
Tô Tiểu Tiểu và Gia Cát Thanh, Vệ Đình đi thư phòng.
"Lấy được dược thảo chưa?" Vệ Đình hỏi.
"Lấy được.' Tô Tiểu Tiểu nói: "Phong Tiêu Nhiên kia thật giảo hoạt, hắn ta đoán ra là nhị ca muốn dược thảo, lại cho hoàng nữ điện hạ nửa cây dược thảo có độc, may mắn ta sớm có chuẩn bị."
Nàng lấy một nửa dược thảo hoàn hảo kia ra.
Cục đá trong lòng Vệ Đình rơi xuống một nửa, một nửa kia đại khái phải đợi nhị ca khỏi hẳn mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Gia Cát Thanh: "Nhị ca, ở trước khi luyện dược, ta muốn lại xem mạch cho huynh."
Gia Cát Thanh vươn cổ tay mảnh khảnh.
Tô Tiểu Tiểu đặt ở trên mạch đập của hắn ta: "Nhị ca, mấy ngày trước huynh dùng thạch tủy?"
Gia Cát Thanh nói: "Ngày hôm qua.”
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Mới một ngày đã..."
Vệ Đình hỏi: "Như thế nào?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mạch tượng của nhị ca biến hóa không lớn với trước khi uống thuốc, tác dụng của thạch tủy với nhị ca càng ngày càng nhỏ."
Vệ Đình đau lòng mà nhìn về phía Gia Cát Thanh, Gia Cát Thanh vân đạm phong khinh mà cười.
Vệ Đình lại để ý đến sắc mặt của hắn gặp mặt tái nhợt hơn lần đầu tiên không ít, cái trán chảy mồ hôi, nhị ca... Vẫn luôn chịu đựng thống khổ hàn độc mang đến.
Tô Tiểu Tiểu bắt đầu kiểm tra chân hắn ta: "Đúng rồi nhị ca, hôm nay huynh vào cung nhìn thấy Quách Linh Tê không?" "Gặp được.'
"Nàng ta nhận ra huynh không?”
“Ta đeo mặt nạ.”
Tô Tiểu Tiểu: Không hổ là nhị ca.
Bệnh tình của Gia Cát Thanh không thể trì hoãn, Tô Tiểu Tiểu quyết định luyện dược suốt đêm.
A Nguyên sớm đã dựa theo yêu cầu của nàng mua ấm thuốc và đan lô, đặt ở một gian phòng riêng.
Trước khi bắt đầu, Tô Tiểu Tiểu nghiêm cẩn nói: "Nhị ca, ta nói trước, phương thuốc này ta chưa từng thử, bên trên ghi lại tình huống của người bệnh tương tự huynh, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau, cho nên, hiệu quả của phương thuốc này như thế nào ta tạm thời không thể bảo đảm."
Gia Cát Thanh cười: 'Không sao.
"Ta đi đây."
Tô Tiểu Tiểu đóng cửa phòng lại, Vệ Đình canh giữ ở ngoài cửa, tối nay cho dù trời sập xuống, hắn cũng tuyệt không sẽ cho phép bất kì kẻ nào quấy ray nàng.
Tối nay Tây Đô lại rơi một trận mưa to, Vệ Đình đứng lặng ở trong mưa, một bước cũng không nhúc nhích.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm khắc dựa theo bước đi ghi lại trên ghi chép, dùng đan lô nấu cả một đêm, dược liệu khác còn đỡ, loại dược thảo Ngụy quốc này lại chỉ có nửa cây.
Nàng không có cơ hội thử sai.
Khi trời tờ mờ sáng, rốt cuộc mưa to cũng ngừng, Tô Tiểu Tiểu cũng từ bên trong kéo cửa phòng ra.
Nàng ngơ ngẩn đi ra, cả người cực kỳ chật vật.
Vệ Đình nhìn nàng như vậy, không dám hỏi nàng.
Tô Tiểu Tiểu đón tia nắng ban mai sau cơn mưa, mở lòng bàn tay ra, lộ ra một hộp nhỏ to bằng bàn tay.
Mi Cơ và sát thủ cũng ở bên ngoài canh suốt một đêm, may mắn hơn Vệ Đình chính là, ngoài phòng Gia Cát Thanh là có mái hiên, không giống phòng luyện đan trụi lủi bên kia, Vệ Đình chỉ có thể đứng gặp mưa ở hậu viện.
Nhưng, gió quá lớn, xiêm y hai người vẫn bị xối vào.
Gia Cát Thanh đóng cửa phòng lại, không ai đi vào.
Mi Cơ ngồi xổm trên mặt đất vẽ xoắn ốc: "Ngươi nói rốt cuộc tiên sinh thế nào? Mưa rơi một đêm, chân tiên sinh nhất định rất đau."