Chuong 1530: Cung Yen 1
Chuong 1530: Cung Yen 1Chuong 1530: Cung Yen 1
Chưởng quầy cười: "nhị gia nhà ta nói, nếu có vị cô nương tuổi trẻ mạo mỹ tới tìm hắn, nhất định phải cung kính mời lên lầu, đó là khách quý của hắn."
Tuổi trẻ mạo mỹ, ừ, Thẩm nhị gia có trí tuệ.
Tô Tiểu Tiểu rất vừa lòng.
Chưởng quầy dâng lên trà và điểm tâm bảo nàng ở bên trong chờ một lát, hắn ta cho người đi gọi Thẩm nhị gia.
Thẩm nhị gia đang nhấm nháp rượu ngon mới ra ở tửu trang gần đó, vị so với lúc trước không khác biệt quá lớn, Thẩm nhị gia cảm thấy thiếu chút gì dó, nhưng lại nếm không ra.
“Nhị gia! Nhị giat"
Tiểu nhị một đường chạy lại đây: "Hồ chưởng quây bảo ngài nhanh trở về Thiên Hương Các."
"Ta còn chưa nếm xong rượu này."
"VỊ cô nương kia tới tìm ngươi!"
Xoạt!
Thẩm nhị gia loe mất dạng.
Tiểu nhị giật mình một cái, vẻ mặt mê man mà đứng tại chỗ, vừa rồi đã xảy ra cái gì? Nhị gia là ở đây hay là không ở?
"Mang rượu theol"
Ngoài hầm rượu truyện tới thét to của Thẩm nhị gia, tiểu nhị hoàn hồn, vội ôm mấy bình rượu lên xe ngựa.
Thẩm nhị gia hấp tấp chạy lên sương phòng lâu hai Thiên Hương Các.
Tô Tiểu Tiểu an tĩnh mà ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt nàng đặt một ly trà Long Tỉnh nóng bốc hơi, ánh mặt trời từ đỉnh đầu nàng nghiêng nghiêng chiếu vo, dừng ở trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng nhìn đường phố ngựa xe như nước, mặt nghiêng điềm tĩnh mà hoàn mỹ.
Đường phố ầm ï, mà một mảnh thiên địa chỗ nàng lại có một kiểu yên lặng khác.
Tim Thẩm nhị gia bỗng nhiên trâm xuống, hắn ta cất bước đi lên trước: "Vệ phu nhân."
Tô Tiểu Tiểu thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn hắn ta một cái: "Thẩm nhị gia."
Thẩm nhị gia bị nụ cười này lung lay mắt.
Tự nhiên, chỉ là thưởng thức đơn thuần, cũng không có bất kì tâm tư gì không nên có.
Hắn ta ngồi xuống ở đối diện Tô Tiểu Tiểu, tiểu nhị tiến lên đổ một ly trà cho hắn ta, hắn ta còn tính vừa lòng với một bàn tràn đầy trà bánh, không chậm trễ khách quý của hắn ta.
Hắn ta xua tay: "Được rồi, đi xuống đi." Tiểu nhị lui ra.
Thẩm nhị gia ngượng ngùng xoa tay, có chút xấu hổ mà nói: 'Lần trước gặp Gia Cát tiên sinh uống quá nhiều, ngủ dậy một giấc trời đều sáng, ta không thất thố ở trước mặt tiên sinh đi?"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Không có."
Thẩm nhị gia thở phào một hơi, nào biết còn chưa thở xong, đã nghe được Tô Tiểu Tiểu nói: "Cũng chỉ là kéo tay áo Gia Cát tiên sinh thổ lộ cả đêm."
Thẩm nhị gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch!
"Hai"
Tô Tiểu Tiểu bị bộ dáng như gặp sét đánh của hắn ta chọc cười.
Nhưng nàng nói cũng là lời nói thật, sau khi Thẩm nhị gia ở uống xong xác thật nắm lấy tay áo Gia Cát Thanh, không chê phiền lụy mà nói mình sùng bái Gia Cát Thanh, cái gì tam sinh hữu hạnh, phần mộ tổ tiên bốc khói.
Thẩm nhị gia quả thật muốn khóc.
Thật vất vả gặp Gia Cát tiên sinh một lần, kết quả mất mặt thành như vậy.
Tô Tiểu Tiểu không dọa hắn ta, trở lại chuyện chính: "Lần này ta tới tìm ngươi, là muốn nhờ ngươi giúp ta hỏi thăm hai vị dược liệu."
Nhắc tới cái này, Thẩm nhị gia hỏi: "A, thảo dược Ngụy quốc lần trước các ngươi lấy được đi?"
"Lấy được." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm nhị gia là thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ngươi muốn tìm dược gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tuyết Vực Thiên Ma và Xà Cốt Hoa."
Thẩm nhị gia lắc đầu: "Chưa từng nghe."
Tô Tiểu Tiểu lấy ra hai tấm bản vẽ, trước khi Tái Hoa Đà đi để lại dược liệu ông ta sưu tập đến, với bản vẽ mấy vị dược liệu còn lại, Tô Tiểu Tiểu vẽ lại mấy phần.
"Có lẽ chúng nó còn có tên khác." Tô Tiểu Tiểu nói.