Chương 1537: Ba Đứa Nhỏ Vô Cùng Dũng Mãnh 1
Chương 1537: Ba Đứa Nhỏ Vô Cùng Dũng Mãnh 1Chương 1537: Ba Đứa Nhỏ Vô Cùng Dũng Mãnh 1
Bọn họ chưa bao giờ gặp vũ đạo quỷ súc như thế, nhìn đến không chớp mắt, ngay cả đường hồ lô đều đã quên ăn.
Mọi người tập trung tinh thân mà thưởng thức, một vũ từ bỏ, tâm thần của mọi người bị chấn động thật sâu, thật lâu sau không phục hồi tinh thần lại.
Bóng dáng người múa dẫn đầu hơi giống như đã từng quen biết, đợi cho Tây Tấn Đế hô to một tiếng tốt, hắn ta khom người hành lễ, tháo mặt nạ trên mặt xuống.
Không phải Phong Tiêu Nhiên lại là ai?
Mọi người nhìn về phía Vũ Văn Tịch.
Vũ Văn Tịch nhíu mày: "Không phải ta an bài."
Trên thực tế, từ lần trước ở Ngự Thư Phòng vứt bỏ Phong Tiêu Nhiên, Phong Tiêu Nhiên đã không lui đến với bà ấy.
Phong Tiêu Nhiên ôm quyền hành lễ: "Vừa rồi là dâng lên vũ cầu phúc cho bệ hạ và Tây Tấn, mặt khác, thảo dân cũng muốn dâng lên một viên tiên đan trường sinh bất lão cho bệ hạ."
"A?" Tây Tấn Đế chợt hứng thú.
Hòa công công tự mình đi xuống bậc thang.
Phong Tiêu Nhiên đưa một hộp gấm để viên đan đại bổ ở trong cho Hòa công công.
Tây Tấn Đế cũng nghĩ là Vũ Văn Tịch an bài, tán thưởng nhìn Vũ Văn Tịch một cái, Vũ Văn Tịch nhíu mày.
Phong Tiêu Nhiên cười nói: "Hiện tại, xin cho ta dâng lên một phần đại lễ cuối cùng cho bệ hạ.”
"Còn có?" Nể tình ở trên đan trường sinh bất lão, vẻ mặt Tây Tấn Đế vài phần ôn hoà với Phong Tiêu Nhiên nhiều hơn.
Phong Tiêu Nhiên trừ trong tay áo rộng lấy ra một bức họa, trước mặt mọi người mở ra.
Mọi người chăm chú nhìn lên.
Ánh mắt Vệ Đình tram xuống dưới.
Vũ Văn Lâm biu môi nói: "Cái gì? Đây còn không phải là bức họa của Gia Cát tiên sinh? Nhưng hình như ngươi vẽ hắn béo một chút."
Phong Tiêu Nhiên lạnh lùng cười, nhìn Gia Cát Thanh trên xe lăn: "Tam điện hạ, người trên bức họa cũng không phải Gia Cát Thanh, mà là nhị tử Vệ gia... Vệ ThanhI"
Vệ Thanh?
Sao có thể?
Trên bức họa người rõ ràng là Gia Cát Thanh. Hôm nay tuy Gia Cát Thanh đeo mặt nạ, nhưng lúc trước hắn ta không đeo, mọi người đã từng thấy chân dung của hắn ta, không nói giống trên bức họa như đúc, vậy cũng ít nhất có bảy tám phần giống nhau.
Chẳng qua khí chất hai người hoàn toàn khác biệt, mà Gia Cát Thanh càng mảnh khảnh hơn.
Vũ Văn Lâm nói: "Phong Tiêu Nhiên, ngươi nghĩ sai rồi đi, người trên bức họa rõ ràng chính là Gia Cát tiên sinh."
Vũ Văn Hoài nhíu mày nhìn Vũ Văn Tịch một cái, nghiễm nhiên là hoài nghi Vũ Văn Tịch lại ở chơi quỷ kế gì.
Vũ Văn Tịch là thật sự oan uổng, bà ấy sớm không liên quan đến Phong Tiêu Nhiên, vì sao Phong Tiêu Nhiên sẽ xuất hiện ở chỗ này bà ấy đều không rõ ràng lắm.
Nhưng, so với người còn lại không hiểu ra sao, trong lòng bà ấy lại là có một tia manh mối.
Vệ gia trừ Vệ Đình, nhi lang cả nhà chết trận, nhưng trưởng tử Vệ Sâm còn sống, trở thành tử sĩ Quỷ Phố, có phải con thứ Vệ Thanh cũng có khả năng sống lại từ chỗ chết hay không?
Huống chi, Gia Cát Thanh, Vệ Thanh, tên đều có một chữ thanh.
Nếu Gia Cát Thanh là Vệ Thanh, như vậy Tần Tô chữa bệnh cho hắn ta đã nói ra, Vệ Đình sẽ bỏ công vụ triêu đình xuống bồi nàng tới Tây Tấn cũng có giải thích hợp lý hơn.
Tiểu quận chúa ôm Ngũ Hổ trong lòng, kéo tay áo Tô Tiểu Tiểu: "Tần Tô, Phong Tiêu Nhiên nói chính là thật sao? Người trên bức họa thật sự là Vệ Thanh? Chính là vì sao Vệ Thanh lớn lên giống Gia Cát tiên sinh như đúc?"
Tô Tiểu Tiểu bất động thanh sắc mà uống một ngụm trà: "Nhị ca đã qua đời, ta chưa từng thấy hắn."
Sắc mặt lão hầu gia và Tô Uyên không được tốt.