Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 155 - Chuong 158: Tra Xanh 2

Chuong 158: Tra Xanh 2 Chuong 158: Tra Xanh 2Chuong 158: Tra Xanh 2

Hoàng thị khinh thường nói: "Ai ngờ có phải đọc hay không? Hắn thật sự biết chữ, còn có thể đi học trồng trọt?"

Chu thị ở cách vách nhà họ Tô phụ họa: "Đúng vậy, hắn có bản lĩnh kia, sao có thể tới cửa làm phu quân của Tô Bàn Nha?”

Lúc này xác thật khiến các hương thân không thể phản bác.

Cứ việc bọn họ thừa nhận Vệ Đình lớn lên tuấn tiếu, nhưng cũng giới hạn trong dung mạo, năng lực của hắn nhất định là kém hơn Trần tú tài.

Tô Cẩm Nương nhíu mày, yên lặng đi phòng của mình.

Tiểu Tô gia.

Ba đứa nhỏ đi tìm Tô lão phụ thân, bọn họ muốn kéo xú xú.

Tô Nhị Cẩu đổ thùng nước vào lu nước sau đó tiếp tục đi cửa thôn múc nước.

Tô Tiểu Tiểu gõ vang cửa phòng của Vệ Đình.

"Vào đi." Vệ Đình nói.

Mặt Tô Tiểu Tiểu đầy tươi cười đi vào.

Vệ Đình trên đầu giường chà lau chủy thủ.

Chủy thủ là Tô lão phụ thân trói hắn ve cướp đoạt tới từ trên người hắn, về sau trả lại cho hắn.

Tô Tiểu Tiểu nhìn lưỡi dao lóe tia sáng lạnh kia, gần như là cảm giác bản năng được một tia sát khí.

Chủy thủ này, rất sắc bén!

Từ lúc bắt đầu trạng thái của hai người chính là ngươi không tin ta, ta cũng hoài nghi ngươi, bởi vậy Vệ Đình cũng lười giả vờ vô hại ở trước mặt nàng.

Vệ Đình tiếp tục lau chủy thủ: "Ngươi tới làm cái gì?"

Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi yên tâm, không phải tìm ngươi đảo đậu phông."

Hôm nay hết năm cũ, cho ngươi nghỉ một ngày!

Nàng đi vào mép giường, tay trái đưa trà nóng tới trước mặt Vệ Đình: "Khát không?”

Thấy Vệ Đình không nói chuyện, tay phải lại đưa một đĩa bánh trứng vàng cho hắn: "Có đói bụng không? Vai mỏi không? Eo đau không?”

Nghe lời kịch quen thuộc này, quả thực Vệ Đình không hỏi nàng có phải lại có việc muốn nhờ hay không, mà là nhất châm kiến huyết nói: "Sao? Lại muốn dùng xong rồi vứt?" "Ngươi còn học được tổng kết kinh nghiệm..."

Tô Tiểu Tiểu nói thầm.

Nàng hơi mỉm cười, buông điểm tâm và trà nóng xuống, võ bả vai hắn, nói như hai người: “Nhìn ngươi này, nói cái gì vậy?”

Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Tiếng người."

Tô Tiểu Tiểu: "..."

Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Không ném không ném! Lần này bảo đảm không ném! Tướng công tuấn tiếu giống như ngươi, ta ăn cũng chưa ăn đến miệng, nào bỏ được ném đi!"

Nghe nghe nghe nghe, đây là lời một cô nương gia nói sao?

Vệ Đình bị lời nói vô sỉ lại lớn mật lộ liễu của nàng nghẹn đến hút một ngụm khí lạnh, cắn răng nói: "Cả ngày trong đầu ngươi nghĩ thứ lung tung rối loạn gì vậy!"

Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Ta không cho phép ngươi nói mình như vậy!"

Vệ Đình: "..."

Kỳ thật mục đích của Tô Tiểu Tiểu rất đơn giản, chính là tìm Vệ Đình viết câu đối.

Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Đây không phảu là sắp ăn tết sao, dán hai câu đối thêm vui mừng!"

Vệ Đình cao lãnh nói: "Hiện tại ta không muốn viết, ngày mai lại viết."

Tô Tiểu Tiểu vội nói: "Ngay hôm nay ngay hôm nay!"

Vệ Đình hỏi: "Vì sao thế nào cũng phải hôm nay?"

Đôi mắt nhỏ của Tô Tiểu Tiểu xoay tròn: "Bởi vì... Hôm nay là năm cũ?"

Vệ Đình ha hả nói: "Ta thấy ngươi là đánh cược với người đi?"

Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "A... Ngươi biết rồi?"

Có thể không biết sao? Ngay ở lúc Tô Nhị Cẩu lớn giọng, thôn cách vách cũng nghe thấy.

Lời nói tàn nhẫn đã làm Tô Nhị Cẩu nói ra, hiện giờ Tô Tiểu Tiểu là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nếu không có một bộ câu đối, nàng sẽ rất mất mặt.

"Ngươi viết không?"

"Không viết." Vệ Đình từ chối.

Tô Tiểu Tiểu nguy hiểm mà híp mắt: "Thật sự không viết?"

Vệ Đình nhàn nhạt nói: "Nói không viết thì không viết."

Tô Tiểu Tiểu chống nạnh: "Ngươi rất muốn nhìn ta mất mặt đúng không? Đừng quên, ngươi là tướng công của ta! Ta mất mặt, ngươi cũng không chạy đi đâu!"
Bình Luận (0)
Comment