Chuong 1562: Rat Sung 3
Chuong 1562: Rat Sung 3Chuong 1562: Rat Sung 3
Hôm sau, ngày mới lên, người hoàng cung tới, chuyển đạt ý chỉ Cảnh Tuyên Đế, Cảnh Tuyên Đế ở hoàng cung mở tiệc nhỏ, mở tiệc chiêu đãi người Vệ gia và Gia Cát Thanh khách quý Tây Tấn.
Ban đầu Cảnh Tuyên Đế chỉ tính toán để Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu vào cung, qua cả đêm lại sửa lại chủ ý, mời toàn bộ Vệ gia, xem ra Cảnh Tuyên Đế là không muốn cho Gia Cát Thanh cơ hội từ chối, rốt cuộc cả nhà đều đi, chỉ một mình hắn ta không đi, dù thế nào đều có vẻ biệt nữu.
“Nhị ca, huynh đi không?”
Vệ Lục Lang hỏi Vệ Thanh.
Vệ Thanh mới vừa dậy, đang ngồi ở trên xe lăn chọn lựa một bàn trống bỏi, tất cả những thứ này đều là hắn ta mang về từ Tây Tấn.
Hắn ta không lập tức trả lời, mà là từ một đống trống bỏi bày biện chỉnh tê lấy ra một hộp gấm đưa cho Lý Uyển.
Lý Uyển mở hộp gấm ra nhìn, là một bộ trâm cài vàng ròng đá quý tím, thủ công tinh xảo, hoa quang liễm diễm, vô cùng lộng lẫy.
Một số nhung nhớ có thể hiện ở bên ngoài, có số lại không thể.
Mi Cơ và A Nguyên bọn họ chỉ từng thấy hắn ta đùa nghịch trống bỏi, cũng không biết hắn ta vấn luôn trân quý một bộ trâm vàng.
"Đây là —"
Vệ Thanh mỉm cười: "Tặng cho Loan Loan, Loan Loan thích không?”
Lý Uyển xấu hổ đỏ mặt.
Vệ Lục Lang: Có phải ta hơi dư thừa hay không?
Vệ Thanh tiếp tục chọn lựa trống bỏi: "Trống bỏi là cho Hi Nguyệt, cũng không biết con bé thích cái nào."
Lý Uyển cười gượng một tiếng: "Hi Nguyệt đã lớn, đã không thích chơi trống bỏi.'
Vệ Thanh hỏi: "Vậy nó thích chơi cái gì?"
Lý Uyển suy nghĩ: "Tiểu Hổ."
Vệ Thanh: ”...'
Vệ Lục Lang nỗ lực tạo cảm giác tồn tại, bò về phía trống bỏi, để ca ca chỉ có thể thấy hắn ta: "Được rồi được rồi, lễ vật về sau lại nói, dù sao cũng không chạy được, các ngươi có đi yến hội hay không?”
Vệ Thanh nhìn về phía Lý Uyển: "Loan Loan muốn đi không?” "Ta?" Lý Uyển ngẩn người, nàng ấy muốn quang minh chính đại đi ra ngoài với phu quân, nói cho mọi người phu quân nàng ấy không chết, Hi Nguyệt là hài tử có phụ thân, chỉ là những việc này có thể quá hy vọng xa vời hay không?
Vệ Thanh buông trống bỏi: "Vậy đi."
Cung yến lần này, Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu là cần phải đi, Vệ Đình là quan viên triều đình, không được kháng chỉ, mà Tô Tiểu Tiểu cũng coi như treo nửa chức quan ở Thái Y Viện.
Tô Tiểu Tiểu mặc chỉnh tề, tính gọi Vệ Đình đi đến chỗ tổ mẫu hỏi một chút bà ấy có đi hay không, vừa quay đầu đã thấy bộ dáng Vệ Đình bị người đánh mười bảy tám lần, không khỏi hỏi: "Chàng lại bị tam tẩu đánh? Vẫn là nói tổ phụ ta lại đây?"
Tần Thương Lan đánh bao cát cũng không lưu tình.
"Không có.' Vệ Đình đen mặt nói.
"Vậy sao chàng...' Tô Tiểu Tiểu ghé sát vào hắn, tỉ mỉ mà nhìn chằm chằm mặt hắn: "Chàng không ngủ ngon?"
Vệ Đình lạnh như băng hỏi: "Nàng có biết mình ngủ rất không quy củ hay không?"
"Ta có sao? Ta đoạt chăn của chàng?" Tô Tiểu Tiểu tỏ vẻ hoài nghi.
"Nàng...' Vệ Đình muốn nói lại thôi, nếu chỉ là đoạt cái chăn thì tốt rồi.
Hắn là phí sức lực bao lớn mới nhịn xuống không ăn nàng sạch sẽ, nàng khen ngược, cả đêm giở trò với hắn, nên chạm vào không nên chạm, toàn chạm vào cái thay đổi!
Cái này khiến cho người ngủ như thế nào?
Hắn siết chặt nắm tay: "Về sau nàng ngủ quy củ chút! Eo dưới bụng... Không cho chạm vào!"
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu đảo qua cơ thể hắn, chỉ có nàng biết, dưới những bộ y phục dày nặng đó đến tột cùng cất giấu một dáng người cực phẩm khiến nữ nhân thét chói tai như thế nào.
Nàng ý vị thâm trường mà nhướng mày: "A."
Hai người đi bên Vệ lão thái quân.