Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1557 - Chương 1564: Vả Mặt 2

Chương 1564: Vả Mặt 2 Chương 1564: Vả Mặt 2Chương 1564: Vả Mặt 2

Đây là võ tướng, không phải đánh giặc, hay là ở trên đường đánh giặc.

Tô Tiểu Tiểu hiểu ra nói: "Ta nói mà"

Tô Uyên nhận thấy được lời nàng nói có ẩn ý: "Làm sao vậy?"

Tô Tiểu Tiểu nói tin tức nghe được từ chỗ Mị Cơ, bớt quá trình nhị tẩu suýt nữa bị hỗn trướng khinh nhục:

"Đêm đó chúng ta mới vừa hồi kinh, Lý gia gặp phải chút phiên toái, đám người kia biết rõ nhị tẩu là thiếu phu nhân Vệ gia, cũng không để nhị tẩu vào mắt, thì ra là mọi người đều không ở kinh thành."

Vệ Đình không ở đây, lão hầu gia và Tô Uyên, Tô Mạch không ở đây, ngay cả Tần Thương Lan cũng đi rồi.

Hai nhà Tần Vệ liên hôn, bắt nạt Vệ gia còn không phải là đang đánh vào mặt Tần gia? Chỉ cân Tần Thương Lan còn ở kinh thành, vậy không ai dám động vào Vệ gia.

Sắc mặt Tô Uyên trầm trầm: "Lại có chuyện này?”

Lão hầu gia kéo kéo tay áo, động tác này, đại biểu ông ấy tưởng đánh người.

Vệ Đình rất trâm mặc, nhưng cũng không phải không tức giận, hoàn toàn tương phản, hắn bình tĩnh càng như là gió lốc đánh úp lại trước bình yên.

Xe ngựa đến hoàng cung.

Vệ Đình xuống xe ngựa trước, sau đó giơ tay, đỡ mấy người xuống dưới.

Thời tiết lạnh, Tô Tiểu Tiểu để A Phúc vào trong xe ngồi sưởi ấm, đừng ở bên ngoài bị lạnh.

Nói xong đang muốn tiến cung, một chiếc xe ngựa khác ngừng lại ở bên người mấy người.

"Là xe ngựa của Lương Vương." Tô Uyên nói.

Vừa dứt lời, quả thật thấy màn xe bị xốc lên, Lương Vương Tiêu Độc Nghiệp mặt đầy mỉm cười nhìn về phía mấy người:

"Thì ra là Trấn Bắc hầu, Tô thế tử, Vệ tướng quân và Vệ phu nhân, nhiều ngày không gặp, biệt lai vô dạng. Hành trình Tây Tấn vẫn thuận lợi chứ?"

Lão hầu gia chắp tay: "Hồi Lương Vương điện hạ, tất cả mạnh khỏe."

Tiêu Độc Nghiệp nhìn vào trong cung, vẻ mặt ôn hoà nói: "Nơi này cách Kỳ Lân Điện còn có một đoạn đường, không chê nói, ngồi xe ngựa bổn vương đi thôi."

Hắn ta được phong vương, xe ngựa có thể đi vào cung, tuy không đến được Kỳ Lân Điện, nhưng có thể ngừng ở đồng cỏ cách trăm bước, cũng bớt không ít cước trình.

"Hắn ta đây là đang mượn sức cữu tổ phụ sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi Vệ Đình.

Vệ Đình gật đầu. Tô Mạch và Tiêu Độc Nghiệp cùng bình loạn, tư tâm cảm thấy mình và Tô Mạch đã có giao tình vượt qua thử thách, Tô gia là thế lực hắn ta có thể tranh thủ.

Nào biết lão hầu gia không chút nghĩ ngợi mà từ chối: "Cảm ơn điện hạ, lão thần vẫn là càng thích đi đường hơn.”

Tiêu Độc Nghiệp nhìn trời cao xám xịt: "Sắp tuyết rơi, đường này không dễ đi."

Đông!

Xe ngựa của hắn ta bị đụng phải, cơ thể của hắn ta nhoáng lên, suýt nữa từ trong xe ngựa lao ta.

"Sao lại thế này?" Hắn ta nhíu mày, đẩy mành cửa sổ sau ra: "Ai không có mắt như vậy? Dám đâm xe ngựa của bổn vương?”

Mi Cơ vén rèm lên, lạnh lùng nhìn về phía hắn ta: "Chó ngoan không cản đường! Phía trước là ai! Nhanh tránh ra cho tiên sinh nhà tal

Tiêu Độc Nghiệp muốn nói dám vô lễ với bổn vương như thế, kéo ra ngoài chém, nhưng vừa thấy Mi Cơ vũ mi kiều diễm, hắn ta lập tức ngẩn ra, sửa lời nói: "Ngươi, tiên sinh nhà ngươi gì?"

Mi Cơ nghiêm mặt nói: "Gia Cát tiên sinh! Còn có, ngươi lại nhìn linh tinh, móc tròng mắt ngươi xuống!"

Tiêu Độc Nghiệp hoàn hồn, thu ánh mắt dừng ở trên vạt áo nàng ta.

Mi Cơ nhảy xuống xe ngựa, cười ha hả nói với mấy người lão hầu gia: "Tô hầu gia, Tô thế tử, Vệ tướng quân, Vệ phu nhân, tiên sinh nhà ta cho mời. Hoàng đế bệ hạ Đại Chu nói, xe ngựa tiên sinh nhà ta có thể trực tiếp đi vào Kỳ Lân Điện! Một bước cũng không cần đi!"
Bình Luận (0)
Comment