Chương 1586: Vệ Tiểu Bảo 1
Chương 1586: Vệ Tiểu Bảo 1Chương 1586: Vệ Tiểu Bảo 1
Đám hộ vệ này căn bản không phải đối thủ của nữ quyến Vệ gia, bị đánh đến hoa rơi nước chảy, mấy nhi tử Lỗ Chính có lòng xông lên trước, còn chưa đụng tới một mảnh góc áo Vệ lão thái quân, bị một tay của Trân thị quật một cái, nặng nề rơi ở trên mặt đất!
Lỗ Chính mắt lạnh đảo qua, ra tay thành trảo, một ám khí rơi vào lòng bàn tay.
Vút!
Một mũi tên lăng không bay tới, hung hăng đánh bay ám khí của ông tai
Lỗ Chính chấn động, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trên mái hiên cao cao đối diện, một nữ tử tố y mang khăn che mặt câm cung đứng.
Đánh nhau thì đánh nhau, bọn người Lý Uyển không hạ sát thủ, những hộ vệ đó cũng không rút kiếm.
Nhưng nếu Lỗ Chính muốn ngấm ngầm giở trò, vậy nàng cũng không ngại cho Lỗ Chính thành sự thật.
Tô Tiểu Tiểu kéo cung lần thứ hai, nhắm ngay cánh tay Lỗ Chính.
Lỗ Chính nhảy dựng giữa mày, một luồng nguy cơ mãnh liệt nảy lên trong lòng, ông ta bắt một hộ vệ đến chắn ở trước người.
Vút!
Mũi tên Tô Tiểu Tiểu bắn đi ra ngoài.
Mũi tên xuyên qua dưới nách một hộ vệ, mũi tên mang theo khí thế thật lớn đột nhiên chui vào cánh tay phải Lỗ Chính.
Lỗ Chính hét thảm một tiếng ngã trên mặt đất.
"Phụ thân!"
Lỗ thế tử đột nhiên biến sắc xông qua, hắn ta quay đầu nhìn về phía nóc nhà đối diện, nhưng bên trên nào còn có bóng người?
Tô Tiểu Tiểu mới không sợ người Lỗ gia báo quan, hoặc là đi tìm Cảnh Tuyên Đế cáo trạng, Vệ lão thái quân đều nói, người Vệ gia là tới đánh lộn, quang minh lỗi lạc, bá tánh vây xem đều có thể làm chứng.
Về phân nàng không ra mặt, có chứng cứ hoàn mỹ không ở đấy. ...
"Làm cái gì? Trong cung không có thái y sao? Thế nào cũng phải mời ngươi qua? Còn đi lâu như vậy!"
Ngự Hoa Viên, công chúa Huệ An bất mãn mà nhìn về phía bị tiểu duẫn tử đưa Tô Tiểu Tiểu về.
Tô Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười: "Thái hoàng thái hậu bị quỳ thủy đau bụng, loại bệnh này xác thật không tiện mời thái y, ta châm cứu cho Thái hoàng thái hậu, để công chúa đợi lâu."
Công chúa Huệ An ngạo kiều hỏi: "Ngươi là tới tìm ta trước, hay là đi tìm Tĩnh Ninh trước?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta còn chưa đi công chúa Tĩnh Ninh bên kia."
Thư là đưa qua cho công chúa Tĩnh Ninh trước, Tô Tiểu Tiểu bổ sung trong lòng.
Công chúa Huệ An thoải mái trong lòng, tha thứ nàng nửa đường di chữa bệnh cho người ta: "Thư của ta đâu?"
"Cho." Tô Tiểu Tiểu lấy ra một xấp tin thật dày từ trong túi y phục: "10 ngày một bức, tổng cộng mười hai bức, nhưng bởi vì quá nhớ công chúa, cho nên lại nhiều viết năm bức."
Một câu cuối cùng thành công lấy lòng công chúa Huệ An.
Công chúa Huệ An vui vẻ mà cầm thư lại.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vậy, công chúa xem thư trước, ta đi thỉnh an cho công chúa Tĩnh Ninh?"
"Đi thôi"
Công chúa Huệ An rất là hào phóng mà đồng ý.
Tô Tiểu Tiểu đi Khôn Ninh Cung.
Công chúa Tĩnh Ninh mới vừa xem thư xong: "Chữ của ngươi tiến bộ rất nhiều."
Không hổ là học bá, công chúa Huệ An sẽ không chú ý đến chữ của ta, chỉ biết nói tiểu tuỳ tùng viết cho ta nhiêu như vậy, trong lòng nhất định nhớ ta nhất.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Trên đường nhàm chán, mỗi ngày Vệ Đình bắt ta luyện chữ, đau khổ luyện bốn tháng, nếu biết công chúa khen ngợi ta, hắn nhất định sẽ có cảm giác rất thành tựu."
Công chúa Tĩnh Ninh gật đầu, như suy tư gì đó nói: "Khó trách chữ viết của ngươi khí khái làm ta cảm giác quen mắt, nghĩ đến là bút tích của Vệ phu tử."
Tô Tiểu Tiểu: Không phải chứ, ngươi đã từng nhìn chữ của Thẩm Xuyên sao?
Cũng đúng, Thẩm Xuyên là Giải Nguyên Thanh Châu, ở Quốc Tử Giám cũng là học sinh xuất sắc số một số hai, có khi công chúa Tĩnh Ninh thật sự xem văn chương của hắn ta.