Chuong 1588: Ve Tieu Bao 3
Chuong 1588: Ve Tieu Bao 3Chuong 1588: Ve Tieu Bao 3
Bị đoạt thư công chúa Huệ An không tức giận chút nào, ngược lại cười đến vô cùng bừa bãi: "Thế nào? Ghen ghét đi? Nàng là tiểu tuỳ tùng của ta! Tự nhiên viết cho ta vừa nhiều lại tốt!"
Công chúa Tĩnh Ninh hỏi: "Ngươi xác định những lá thư này là nàng viết cho ngươi?"
Công chúa Huệ An hừ nói: "Không phải nàng viết, chẳng lẽ là ngươi viết? Ngươi không biết chữ sao? Hạ thấp Tần Tôi"
Công chúa Tĩnh Ninh lạnh mặt, đập thư lên trên bàn...
Lại nói sau khi Tô Tiểu Tiểu ra cung, lập tức ngồi trên xe ngựa trở vê.
"A, canh giờ này, cũng không biết tổ mẫu các nàng tan cuộc chưa? Người phủ Lỗ Quốc Công hẳn là sẽ không báo quan, bởi vì người quan phủ sẽ không dám bắt Vệ lão thái quân, ông ta chỉ có thể đi cáo ngự trạng. Cảnh Tuyên Đế nhất định sẽ tuyên ta tiến cung hỏi chuyện, ta phải làm tốt chuẩn bị bị thẩm vấn."
Quả nhiên, nàng chân trước về Vệ gia, sau lưng người hoàng cung đã đến.
Vệ lão thái quân nói để vài vị tẩu tẩu ở trong phủ.
Toàn công công ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thất thiếu phu nhân mời đi trước."
Tô Tiểu Tiểu và Vệ lão thái quân vào cung.
Trong ngự thư phòng, người Lỗ gia gần như trình diện, thương thương què què.
Lão quốc công gia cũng ở đây, tuổi của ông ta và Tan Thương Lan, lão hầu gia không sai biệt lắm, nhưng hiển nhiên không phải bảo đao chưa già bằng hai người.
Ở phía sau ông ta phân biệt là Lỗ Chính bị bắn thủng cánh tay phải, phu nhân Lỗ Quốc Công đều khóc lóc ỉ ôi, với bốn nhi tử mặt mũi bầm dập, lão ngũ bị Trần thị tát bay một cái, hiện tại còn chưa tỉnh lại, nằm ở trong phủ.
Vệ lão thái quân nhìn toàn gia này thảm như vậy, dừng một chút, nhỏ giọng nói với Tô Tiểu Tiểu: "Có thể xuống tay quá nặng hay không?”
Tô Tiểu Tiểu thấp giọng nói: "Không có việc gì, ngài diễn, vấn đề không lớn."
Vệ lão thái quân lấy lại bình tĩnh, nâng chân lên vượt qua ngạch cửa Ngự Thư Phòng, nào biết chưa rơi xuống đã lảo đảo thật lớn một cái.
Tô Tiểu Tiểu tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy bà ấy: "Tổ mẫu!"
Vệ lão thái quân chực khóc la chã: "Đừng kéo ta! Làm ta chết đi! Thây cốt tổ phụ ngươi chưa lạnh, đám súc sinh không biết xấu hổ này bắt nạt đến trên đầu bà tử tuổi già cô đơn này và mấy tôn tức gầy yếu kia của ta 一ta không muốn sống nữa —"
Người Lỗ gia chấn động!
Nói chuyện có thể đừng không biết xấu hổ như vậy hay không? Rốt cuộc ai bắt nạt ai? Còn tôn tức gầy yếu?
Chúng ta là tự bản thân đâm tường bị thương sao?
Còn có, Vệ Uy đã chết 5 năm! Còn thây cốt chưa lạnh!
Chuyện trải qua Cảnh Tuyên Đế đã hiểu biết rõ ràng, Vệ gia một mực chắc chắn là phủ Lỗ Quốc Công phái người hạ bộ Lý gia, phủ Lỗ Quốc Công kiệt lực phủ nhận, tỏ vẻ Vệ gia chính là càn quấy.
Trong trường hợp này bất kì là Lỗ gia hạ bộ cũng được, Vệ gia tới cửa đánh nhau cũng thế, nhiều nhất là răn dạy một trận, đánh 50 đại bản.
Phủ Lỗ Quốc Công hiểu rõ một đạo lý này, cho nên hôm nay bọn họ đều không phải là lấy danh nghĩa Vệ gia gây sự cáo ngự trạng.
"Người Vệ gia muốn giết ta!"
Lỗ Chính nói.
Nếu liên lụy đến án mạng, tính chất của chuyện lại không giống nhau.
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Ngươi có chứng cứ?"
Lỗ Chính lạnh lùng mà nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "Vi thần tận mắt nhìn thấy, bá tánh hiện trường cũng có thể làm chứng, vài vị thiếu phu nhân gây chuyện cũng không có Thất thiếu phu nhân mới qua cửa. Nàng đã tránh ở trên nóc nhà kia suýt nữa bắn chết vi thần! Nếu không phải thị vệ vi thần liều chết tương hộ, vi thần sợ là sớm đã mệnh tang dưới mũi tên nàng!"
Liêu chết tương hộ?
Rõ ràng là ngươi bắt người ta làm lá chắn!