Chuong 1593: Tin Vui 1
Chuong 1593: Tin Vui 1Chuong 1593: Tin Vui 1
Nàng ma xui quỷ khiến mà lấy được tram cài của hắn, tóc đen đây đầu của hắn rơi xuống, như gấm vóc đen bóng, quấn quanh tóc đen của nàng ở bên nhau.
Hắn đè ở phía trên nàng, không có động tác tiếp theo, chỉ là không hê chớp mắt mà nhìn nàng.
Sắc đẹp trước mặt, ai nhịn được...
Tô Tiểu Tiểu buông trâm cài, đôi tay nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đẹp của hắn.
Toàn bộ thế giới yên tĩnh, chỉ còn lại hô hấp lẫn nhau và tim đập cứng cáp hữu lực.
Vệ Đình giơ tay, hạ màn xuống.
Tô Tiểu Tiểu là bị một ánh sáng xuyên qua khe hở màn che làm chói tỉnh, tỉnh lại phát hiện mình còn nằm ở trong lòng người nào đó.
Không thể miêu tả ký ức nảy lên trong óc, như pháo hoa nổ lớn nở rộ ban đêm, nổ đến ngực nàng đập thình thịch.
Có đoạn thời gian đại hôn, tuy mỗi ngày nàng và Vệ Đình ở bên nhau, số lân cùng phòng lại không nhiều lắm, trừ đêm tân hôn hành lễ phu thê, còn không nữa thì là giải cổ, mà tối hôm qua nàng lại không ở dưới bất kì tình huống gì lại cá nước thân mật với hắn.
Quả nhiên sắc đẹp hại người.
Tô Tiểu Tiểu nhắm mắt, dời đi hình ảnh không thể miêu tả trong đầu, nhẹ nhàng kéo chăn ra, nhìn vào trong.
Hai người không mặc gì cả mà dán sát chặt chế ở bên nhau, chân giao nhau, cảm giác hình ảnh đánh sâu vào quá lớn, đầu óc nàng lập tức ong ong.
"Tỉnh?"
Giọng của Vệ Đình chợt vang ở bên tai nàng, vẫn giàu có từ tính, chứa một tia lười biếng nhàn nhạt, nhưng nghe rất là rõ ràng, nhìn dáng vẻ đã sớm tỉnh.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng kéo chăn xuống, bộ dáng giả vờ cái gì cũng không thấy: 'Ừ, tỉnh."
"Tỉnh thì dậy, Phù Tô tới mấy lần."
Hắn bình tĩnh nói xong, xốc chăn lên xuống giường, lộ ra dáng người cực phẩm mặc y phục nhìn gây, cởi y phục lại có thịt... Tuyệt đối không có một tia thịt thừa kia.
Hắn khom người nhặt xiêm y rơi rụng đầy đất lên, nhặt mỗi một chiếc, hồi ức Tô Tiểu Tiểu gia tăng một phần.
Tối hôm qua... Có chút quá điên cuồng...
Nhưng Vệ Đình bình tĩnh như vậy là chuyện gì xảy ra? Bộ dáng như hai khác nhau người với bá đạo tác cầu ban đêm.
Tô Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn hắn một cái.
Vệ Đình đã mặc xong xiêm y, tóc dài đen nhánh rối tung thả xuống, càng làm nổi bật khuôn mặt như ngọc, mặt mày như họa của hắn.
Day thì dậy, chàng xoay người đi.
Hắn bình tĩnh như vậy, nàng cũng không cần xấu hổ, ai mà không cần mặt mũi?
Vệ Đình cao lãnh nói: "Có cần ta nhắc nhở nàng hay không, nên nhìn ta đã sớm nhìn? Ta không chỉ có nhìn, ta còn —"
Tô Tiểu Tiểu siết chặt nắm tay nhỏ: "Chàng câm miệng cho tai"
Vệ Đình nhướng mày liếc nàng, khom người nhặt xiêm y của nàng lên, từ yếm đến áo trong... Cuối cùng là váy lụa, đưa từng cái cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu kéo xiêm y lại đây, kéo màn trướng kín kẽ.
Vệ Đình chờ nàng ở bên ngoài.
Sau khi nàng mặc chỉnh tê, đi về phía Vệ Đình trên boong tàu, vẻ mặt lạnh như băng sương.
— Hai người đều là ngủ xong không nhận.
Nàng ho nhẹ một tiếng: "Tối hôm qua chàng làm gì đột nhiên..."
Vệ Đình chặn ngang lời nàng nói: "Tối hôm qua như là nàng chủ động."
Tô Tiểu Tiểu á khẩu không trả lời được.
Nàng nghiêm mặt nói: "Vậy còn không phải bởi vì chàng dẫn ta đến nơi này hẹn hò, vừa là ăn món ngon, vừa là pháo hoa đẹp, nếu chàng hết tâm tư lấy lòng ta như thế hao, ta sẽ cho chàng một chút ngon ngọt!"
Nếu không phải gia hỏa này xuất kích trước, hong không khí đến ái muội hoàn mỹ như vậy, sao mình có thể bị sắc đẹp của hắn mê hoặc?