Chuong 1604: Phu The Gap Nhau 1
Chuong 1604: Phu The Gap Nhau 1Chuong 1604: Phu The Gap Nhau 1
Nàng cũng lười lãng phí môi lưỡi với Tiêu Độc Nghiệp.
"Ngũ Hổ”
Nghe được nàng lại gọi tiểu anh vũ kim cương kia, Tiêu Độc Nghiệp châm chọc cười một tiếng: "Sẽ không phải ngươi sẽ trông cậy vào một con chim tới thay ngươi đi tìm chứ? Trời lạnh như vậy, nó bay ra không đến một lát sẽ bị đông chết."
Trong phủ hắn ta có một cơ thiếp từng nuôi anh vũ, tới mùa đông thì vô cùng sợ lạnh yếu ớt, hơi không chú ý giữ ấm đã bị đông chết.
Tô Tiểu Tiểu xác thật từng gặp anh vũ khác sợ lạnh, nhưng có lẽ thức ăn chim phòng thuốc cải thiện thể chất của Ngũ Hổ, Ngũ Hổ kháng đông lạnh hơn anh vũ khác, chỉ can không gặp bão tuyết thì không có việc gì.
Ngũ Hổ không tình nguyện mà từ trong lòng Cảnh Dịch vươn cái đầu nhỏ, héo rũ, từ chối làm chim làm công, bắt đầu từ giờ phút này!
Tô Tiểu Tiểu lấy ra một viên thức ăn chim.
Nháy mắt Ngũ Hổ xì cánh nhảy tới trên cổ tay Tô Tiểu Tiểu, ngày mai cũng có thể lười biếng sau.
Loài chim là rất mẫn cảm với nguồn nước, đây là bản năng sinh tôn của chúng nó.
Tô Tiểu Tiểu cho Ngũ Hổ ăn no, để nó có được thể lực đày đủ đi tìm kiếm tin tức suối nước nóng.
Ở lúc Ngũ Hổ chấn cánh bay ra đi, Vệ Đình và Phù Tô đã đi qua tuyết đọng thật dày xuống núi.
Suối nước nóng tọa lạc ở bên trong sơn cốc vờn quanh dãy núi, một ao nho nhỏ, sương khói lượn lờ, mặt nước xanh lam như tinh thạch, liếc mắt nhìn lại một cái, đẹp không sao tả xiết.
Phù Tô lau mồ hôi nóng trên trán: "Tìm suốt năm ngày, nhưng coi như trời xanh không phụ người có lòng, nhưng nói lại, cái người tên là Tái Hoa Đà đáng tin cậy không? Có thể gần suối nước nóng không có Tuyết Vực Thiên Ma hay không?”
"Có hẳn là có, chỉ là không biết có phải chỗ suối nước nóng này hay không."
"Cái gì? Ý thiếu gia của ngài là, trong núi tuyết này có thể còn có suối nước nóng khác? Không phải chứ! Tìm cái này đã tốn năm ngày, lại tìm tiếp cái theo..."
Phù Tô quả thật không dám nghĩ nữa.
Vệ Đình lấy ra bản vẽ Tái Hoa Đà để lại từ trong lòng, Tuyết Vực Thiên Ma cũng không phải thiên ma chân chính, chỉ vì ngoại hình cực giống thiên ma mà được gọi là thế, nó sinh ở Thiên Sơn băng thiên tuyết địa, lại khéo cạnh nước suối ấm áp như xuân, như thế sinh tôn ở hoàn cảnh được trời ưu ái giao cho nó dược hiệu cường đại, là một dược liệu tuyệt hảo trị liệu chứng hàn.
Vệ Đình không phí thời gian quá lớn đã tìm được, ở bên cạnh suối nước nóng, một gốc cây lẻ loi, lá xanh và rễ cây màu nâu ở trong gió lạnh phần phật rêu rao.
Rốt cuộc tìm được rồi, nhị ca được cứu rồi.
Vệ Đình vui mừng trong lòng, cất bước đi về phía Tuyết Vực Thiên Ma.
Nhưng mà ngay ở lúc hắn cong người, sắp chạm vào dược thảo, phía sau đột nhiên giết ra mấy bóng dáng.
Một ánh đao chém xuống cánh tay hắn, Vệ Đình thu tay lại, trở tay chặn cổ tay của hắn ta, một tay kia lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt đao trong tay hắn ta.
Hắn chém ngang một đao.
Mũi chân đối phương thối lui một chút, xếp thành một hàng với bảy tên cao thủ còn lại ở địa phương cách đó mười bước.
"A, không nghĩ tới còn có người trong đồng đạo."
Với một giọng nói hài hước, một người nam tử trung niên dẫn theo một thiếu nữ kiều tiếu mười sáu mười bảy tuổi từ phía sau các cao thủ đi ra.
Phù Tô rút kiếm ra.
Vệ Đình nghi ngờ mà nhìn đối phương một cái: "Ngươi là cổ sư?"
Nam tử trung niên cười nói: "Có thể nhận ra ta là cổ sư, tiểu tử, ngươi có chút bản lĩnh. Thôi, ngươi đi đi, ta không giết ngươi."
Vệ Đình cảnh giác mà nhìn đối phương: "Điều kiện?"