Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1606 - Chương 1613: Bảo Vệ Sẽ Không Phải Cũng Là Tới Tìm Thuốc Chứ. 2

Chương 1613: Bảo Vệ Sẽ Không Phải Cũng Là Tới Tìm Thuốc Chứ. 2 Chương 1613: Bảo Vệ Sẽ Không Phải Cũng Là Tới Tìm Thuốc Chứ. 2Chương 1613: Bảo Vệ Sẽ Không Phải Cũng Là Tới Tìm Thuốc Chứ. 2

Tiêu Độc Nghiệp không nói hai lời lên xe ngựa, đốt bếp lò sưởi ấm.

Đoàn người Tô Tiểu Tiểu cũng ngồi trên xe ngựa Cảnh Dịch.

Phù Tô canh gác ở bên ngoài.

"Ô Trấn ở nơi nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

Vệ Đình nói: "Hướng Đông Bắc, khoảng trăm dặm, ra roi thúc ngựa, cần thay ngựa, một ngày có thể tới."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Vừa lúc ông ta tới biên quan, đỡ phải ta đi Yến Kinh tìm ông ta."

Cảnh Dịch cũng ở trong xe ngựa, Vệ Đình không cố tình giấu giếm nhiệm vụ của mình ở trước mặt hắn ta.

Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ: "Ta chờ chàng hoàn thành nhiệm vụ, cùng nhau hồi kinh."

Vệ Đình nhìn nàng thật sâu một cái, một vẻ mặt quả nhiên nàng luyến tiếc ta, ngày ngày đều muốn dính ta, hắn thở dài một tiếng: "Nàng thật kiên trì, được thôi."

Từ từ, sao chính là ta kiên trì?

Cùng nhau trở vê, một chiếc xe ngựa, không phải có thể bớt một khoản lộ phí sao?

Có thể sống hay không?

"Việc này không nên chậm trễ, hiện tại ta đi Ô Trấn, mặt khác, ta để lại Phù Tô cho nàng."

Vệ Đình nói, cầm lấy áo choàng trên ghế mặc vào cho nàng, trên khớp xương ngón tay rõ ràng buộc dải lụa cho hắn: "Ta cố gắng trở về sớm một chút."

Cảnh Dịch: Nhanh đi nhanh đi!

"Chàng dẫn theo Phù Tô." Tô Tiểu Tiểu nói: 'Hách Liên Nghiệp không phải dễ giết như vậy."

Vệ Đình con môi cười: 'Lo lắng co ta?"

Cảnh Dịch: "Ai làm đồ ăn cho ngươi?"

Vệ Đình: ”....

Vệ Đình vẫn là để Phù Tô lại, lý do là nếu hiện giờ hắn đều không giết được Hách Liên Nghiệp, Phù Tô đi cũng là chịu chết, nếu hắn giết được, Phù Tô không cần thiết đi theo.

Phù Tô nói với Tô Tiểu Tiểu: "Kỳ thật thiếu gia là lo lắng cho người."

Vệ Đình: Tháng sau tăng tiên công.

Vệ Đình xuất phát suốt đêm, lẻn vào Bắc Yến.

Đoàn người Tô Tiểu Tiểu đi một trạm dịch gần đấy đặt chân.

Điều kiện biên quan gian khổ, trạm dịch không có cái gọi là thượng phòng, tất cả đều là nhà ở phổ thông. Tiêu Độc Nghiệp không tránh được lại ghét bỏ một trận, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, hắn ta vẫn ngủ rất nhanh.

"Chưa ngủ sao?"

Cảnh Dịch gõ vang cửa phòng Tô Tiểu Tiểu.

"Chưa ngủ, vào đi." Tô Tiểu Tiểu nói.

Cảnh Dịch cầm một chén canh gừng đi vào: "De đầu bếp trạm dịch nấu, ngươi uống chút canh gừng ấm áp cơ thể."

"Cảm ơn”" Tô Tiểu Tiểu nhận canh gừng.

Cảnh Dịch ngồi xuống ở đối diện nàng: "Suy nghĩ cái gì?"

Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: 'Hách Liên Nghiệp lặng lẽ tới Ô Trấn, là nghe hai người Bắc Yến kia nói chuyện, vô cùng có khả năng ông ta sẽ đến biên quan."

Cảnh Dịch hỏi: "Ngươi lo lắng sẽ đánh giặc?"

Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Một đường đi tới ngươi cũng thấy, bá tánh biên quan đau khổ, trên đường đầy khất cái và lưu dân, bá tánh trôi qua thành như vậy, ngày tháng của các tướng sĩ sợ là cũng không tốt. Thật sự đánh lên, ta sợ bọn họ sẽ đói bụng."

Cảnh Dịch dừng một chút, hỏi: 'Không phải lão hộ quốc công và Tô Mạch vận chuyển một đám lương thảo đến sao?"

Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Những cái đó xa xa không đủ, hơn nữa, lương thảo chỉ là cờ hiệu, chủ yếu là vận chuyển binh khí."

Đây xem như cơ mật, nhưng với Cảnh Dịch, lại không có gì không thể nói, ngay cả Vệ Đình chí chóe với hắn ta, cũng là tin tưởng hắn ta.

Cảnh Dịch nhìn nàng: "Ngươi đã nghĩ đến đối sách, phải không?”

Tô Tiểu Tiểu ngưng mắt nói: "Không biết tới kịp hay không, sáng sớm ngày mai, ngươi theo ta đi mấy thành trì xung quanh thu mua lương thảo."

"Được." Cảnh Dịch không có bất kì do dự gì đồng ý, hắn ta nhìn canh gừng trên bàn lạnh đến không sai biệt lắm: "Ngươi uống canh gừng trước."

Tô Tiểu Tiểu bưng canh gừng lên uống một ngụm, nhíu mày lại.

"Làm sao vậy?" Cảnh Dịch hỏi.
Bình Luận (0)
Comment