Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1620 - Chương 1627: Trận Chiến Đầu Báo Cáo Thắng Lợi 1

Chương 1627: Trận Chiến Đầu Báo Cáo Thắng Lợi 1 Chương 1627: Trận Chiến Đầu Báo Cáo Thắng Lợi 1Chương 1627: Trận Chiến Đầu Báo Cáo Thắng Lợi 1

Lư tướng quân thấy nháy mắt ngắn ngủn, đã có hai phó tướng thiệt hại ở trong tay tiểu nha đầu này, hắn ta lập tức nổi lên sát tâm to lớn với Tô Tiểu Tiểu.

Hắn ta thừa dịp Tô Tiểu Tiểu bị ba gã binh lính Bắc Yến vây công, lặng yên đến phía sau Tô Tiểu Tiểu, một đao đâm về phía sau lưng Tô Tiểu Tiểu!

Tô Tiểu Tiểu mới vừa dùng trường kiếm cản công kích một người phía trước, trên mũi kiếm chiếu ngược ra bóng dáng Lư tướng quân, nàng ngửa ra sau, nằm ngã vào trên lưng ngựa, nhấc một chân lên, đem đá bay đại đao hắn ta ra ngoài!

Lư tướng quân không dự đoán được thân thủ nàng tấn mãnh như thế, lực đạo đáng sợ như thế, cánh tay hắn ta đều đã tê ran một chút.

Chờ hắn ta lại đi rút một thanh đao khác bên hông, Cảnh Dịch từ thành lâu bay xuống, chém một kiếm tới đôi tay hắn tal

Máu tươi vay ra đầy mặt Cảnh Dịch.

Cảnh Dịch không quay đầu lại, trở tay một kiếm cắt cổ họng!

Chủ tướng và phó tướng chết sạch sẽ, quân lính đại quân Bắc Yến trong Gia Huyện tan rã, rốt cuộc không dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, liều mạng trốn ra bên ngoài.

Nhưng sao Tô Tiểu Tiểu có thể để cho bọn họ trốn?...

Trong phòng chất củi huyện nha nào đó, Viên huyện lệnh bị trói gô, trong miệng nhé mảnh vải.

Bỗng nhiên, cửa bị đá văng.

Cơ thể của ông ta run lên, còn tưởng người Bắc Yến lại muốn tới tra tấn ông ta.

"Viên huyện lệnh."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Viên huyện lệnh cho rằng mình nghe lầm, không xác định mà mở mắt ra, bị ánh mặt trời chói mắt đâm vào nhắm mắt.

Đợi cho ông ta thích ứng với ánh sáng, đã thấy Tô Tiểu Tiểu mặc khôi giáp, tay cầm trường kiếm nhiễm máu đứng ở cửa.

Tô Tiểu Tiểu đi vào, tháo vải trong miệng ông ta.

"Tần... Tân đại phu?"

Ông ta khó có thể tin hỏi: "Ngươi cũng bị người Bắc Yến bắt sao? Không đúng, ngươi mặc khôi giáp, bọn họ ép ngươi đi đánh giặc!"

Một râu xôm cất bước đi đến: "Nói bừa cái gì, lão đại nhà ta đoạt lại Gia Huyện!"

Râu xôm tên Lý Đạt, từng là một ngũ trưởng dưới trướng Vệ Tư, cũng là huynh đệ với Đao Sẹo Nam Trương Dũng trong trại. Viên huyện lệnh càng kinh ngạc hơn: "oat đoạt lại Gia Huyện? Đánh chạy đại quân Bắc Yến?"

"Không đánh chạy." Tô Tiểu Tiểu nói: "Giết sạch rồi."

Viên huyện lenh:

Tô Tiểu Tiểu để người lỏng trói cho Viên huyện lệnh, gia quyến của ông ta cũng đã được giải cứu, đưa về phòng của từng người.

"Lương Vương đâu?" Nàng hỏi.

Viên huyện lệnh vội nói: "Ta giấu Lương Vương điện hạ ở hầm, không để người Bắc Yến phát hiện!"

Chủ yếu cũng là Tiêu Độc Nghiệp nóng đến lợi hại, người mơ mơ màng màng, giống tôm chân mầm, vào hâm cho an tĩnh.

Viên huyện lệnh cho rằng Tô Tiểu Tiểu là tới hưng sư vấn tội, trong lòng run sợ nói: "Ta sẽ cho người nâng điện hạ từ hầm ra

Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói: "Không cần, dể hắn đợi dưới hầm, ngươi canh chừng người, không đẻ hắn ta bị người phát hiện, cũng không cho hắn ra quấy rối."

Viên huyện lệnh không hiểu ra sao, đó là Lương Vương, ngươi đối xử với hắn như vậy thật sự không sao sao?

Lời nói đến bên miệng, ông ta thấy một đám các tướng sĩ trong viện nhìn chằm chằm chính mình, như chỉ cần mình chọc tiểu nha đầu này không vui, bọn họ là có thể xông vào chém chết mình, nuốt nước miếng: "Cái này ngươi yên tâm, ta nhất định dựa theo yêu cầu của ngươi, chăm sóc tốt cho Lương Vương điện hạ."

Tô Tiểu Tiểu ra khỏi phòng, đi vào trong viện.

Phù Tô dẫn mọi người dọn dẹp chiến trường xong đã trở lại.

"Mới vừa rồi có binh lính Bắc Yến muốn đốt lương thảo, may mắn bị ta bắt được!" Phù Tô hừ nói: 'Mấy năm nay người Bắc Yến không nộp lên trên triều cống toàn lấy tới đảm đương quân lương đi? Thực sự có tiền!"
Bình Luận (0)
Comment