Chương 1652: Giết Kẻ Đào Ngũ! 1
Chương 1652: Giết Kẻ Đào Ngũ! 1Chương 1652: Giết Kẻ Đào Ngũ! 1
Lãnh Tôn phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Các tướng sĩ đều bị giật mình khi thấy cảnh tượng này, không hiểu tại sao hai người lại đánh nhau, nói chính xác là Tô Tiểu Tiểu đè Lãnh Tôn xuống và đánh hắn ta.
Trong đó một người là tôn nữ của Tần Thương Lan, người còn lại là tôn nhi của Lãnh Quỳ, thân phận không hề tâm thường, những người lính nhỏ bé này hoàn toàn không thể chọc vào.
Ngụy Tấn đã đi theo Tô Tiểu Tiểu đánh nhiều trận chiến to nhỏ, biết nàng rất quả quyết và không nương tay với kẻ thù, nhưng hắn ta chưa bao giờ nàng có dáng vẻ sát khí bức người như vậy.
Lãnh Tôn đã làm chuyện thất đức gì mà chọc giận lão đại của mình như thế này?
Trong doanh trại, Tiêu Độc Nghiệp đang dưỡng bệnh cũng bị đánh thức, mặc áo choàng bước ra ngoài.
Bên ngoài rất ồn ào, binh lính vây hắn ba tâng trong và ba tầng ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn ta bước tới, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Nghe được giọng nói của hắn ta, mọi người vội vàng nhường đường và hành lễ: "Lương vương điện hạ."
Tiêu Độc Nghiệp bị gió lạnh thổi đến run cam cập, nhưng hắn ta phải tỏ ra bình tĩnh trước mặt mọi người.
Hắn ta nhìn thấy Lãnh Tôn nằm trên mặt đất và lăn lộn đau đớn, trên mặt đất tràn đầy máu tươi chảy từ chân hắn ta, Tô Tiểu Tiểu cầm kiếm và nhìn Lãnh Tôn với vẻ mặt đầy sát khí.
Tiêu Độc Nghiệp cau mày: "Họ Tần, ngươi đang làm cái gì vậy? Tại sao ngươi lại làm tổn thương Lãnh Tôn?'
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nói: "Không bằng ngài hỏi hắn ta đã làm chuyện tốt gì?"
Lãnh Tôn đau đến nước mắt trào ra, nức nở nói với Tiêu Độc Nghiệp: "Lương vương điện hại Cứu thân——"
Tiêu Độc Nghiệp muốn cứu hắn ta, nhưng khi nhìn chuôi Thiên Nguyên kiếm của Tô Tiểu Tiểu đang dính máu, hắn ta có ảo giác rằng nếu hắn ta dám giúp Tô Tiểu Tiểu thì gân chân của hắn ta cũng sẽ bị bẻ gấy.
Hắn ta hỏi: "Không phải các ngươi đi tiến đánh Bắc Yên sao? Là trên đường xảy ra sự cố nên mới quay lại?"
Đây mới là trọng điểm, so với ân oán cá nhân thì hắn ta quan tâm việc đánh trận ra sao hơn.
Chỉ tiếc là Lãnh Tôn chạy trốn, căn bản hắn ta không rõ kết quả của cuộc chiến như thế nào.
Người phụ nữ điên này tức giận như vậy, chẳng lẽ là nếm mùi thất bại? Không sai, nhất định là như vậy!
Lãnh Tôn hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu : "Các ngươi bại trận thì có liên quan gì đến ta? Tự mình thất bại nhưng đổ lỗi do ta? Ta có lòng tốt quay lại mang quân tiếp viện cho các ngươi, các ngươi không kiên trì được chút nào sao?”
Tô Tiểu Tiểu chán ghét, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn ta: "Ngươi quay về để mang viện binh đến cho chúng ta? Lãnh gia các ngươi thật thật vô liêm sỉ, một lần nữa ta lại được chứng kiến."
Lãnh gia ngoại trừ Lãnh Chỉ Nhược thì không có ai tốt!
"Xảy ra chuyện gì!"
Giọng nói uy nghiêm của Lãnh Quỳ vang lên từ phía sau đám đông.
Những người lính vừa vây quanh thì lại phải lục đục tránh ra.
Lãnh Quỳ vừa đi bảo vệ cổng thành thì nghe được thuộc hạ bẩm báo rằng Lãnh Tôn cùng một nhóm quân hốt hoảng tiến vào thành, hắn ta tưởng đã bại trận nên lập tức chạy về.
Thậm chí hắn ta còn chưa kịp xuống ngựa.
Nhìn thấy tổ phụ từ xa đi tới, Lãnh Tôn giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, lập tức đưa tay về phía Lãnh Quy kêu lên: "Tổ phụ... cứu con”
Nhìn thấy tôn nhi mình bị gay gân chân, Lãnh Quỳ vừa sợ vừa tức giận, sắc mặt tram xuống: "Ai đã làm chuyện này!"
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn hắn ta: "Xin hỏi Lãnh đại tướng quân, gặp phải kẻ đào ngũ thì phải xử lý thế nào?”
"Đương nhiên là chặt đầu, cái này còn phải hỏi sao?"