Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 165 - Chuong 168: Uy Phong! 2

Chuong 168: Uy Phong! 2 Chuong 168: Uy Phong! 2Chuong 168: Uy Phong! 2

Tang đá trong lòng Tô Nhị Cau cũng rơi xuống, cậu hưng phấn hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Tỷ, về sau đệ... Có phải có thể đánh bọn họ hay không?”

Cậu tự cho là tiếng rất nhỏ, Hoàng thị lại một chữ không mất nghe thấy được.

Cơ thể của Hoàng thị run lên.

Dây dưa không xong?

Lớn đánh xong đến nhỏ?

"Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi Tô gia người chờ đấy! Nhi tử của ta là tú tài! Thấy Huyện thái gia đều không cần quỳ xuống! Các ngươi đánh nhi tử ta, chuyện này không xong đâu!"

Hoàng thị hư trương thanh thế mà nói ra lời nói tàn nhẫn, nâng Trần tú tài thất hồn lạc phách dậy, ở dưới cười vang của các hương thân xám xịt rời đi.

"Được rồi được rồi, đều tan đi, có cái gì hay đâu!" Tô lão phụ thân không kiên nhẫn mà xua tay với các hương thân.

Tô Nhị Cẩu chỉ câu đối trên vách tường, nói: "Phụ thân, nhà ta dán câu đối, tỷ phu viết!"

Tô lão phụ thân một giây nâng cằm lên, nói với chúng hương thân: “A, kia tùy tiện xem đi Xem bao lâu đều được!"

Chuyện thể diện, càng nhiều càng tốt!

"Còn có nhiều câu đối không?" Tô lão phụ thân hỏi Tô Nhị Cẩu.

"Có, phụ thân." Tô Nhị Cau nói: "Tỷ phu viết vài câu đấy."

Đôi tay Tô Thừa đặt ở sau người, vô cùng hào phóng nói: "Lấy hết ra! Nếu là có các hương thân coi trọng...

Đôi mắt mọi người sáng ngời!

Tô Thừa: "Vậy cho người ta nhìn nhiêu hơn."

Mọi người: ”...'

Hôm nay Thẩm Xuyên tới tìm Tô Tiểu Tiểu là vì hai việc, chuyện thứ nhất là tặng đồ, chuyện thứ hai... Vẫn là tặng đồ.

Thẩm Xuyên lại từ trên xe ngựa ôm xuống dưới một tay nải lớn: "Ta mới từ nhà ngoại công trở vê, phụ thân ta bảo ta mang cho ngươi, đặc sản ở nhà ngoại công tai"

"Thẩm viện trưởng?" Tô Tiểu Tiểu nghi hoặc.

Thẩm Xuyên cười nói: "Ông ấy không chính miệng nói, mà khi ta đưa ra phải đưa một chút cho ngươi, ông ấy không phản đối. Lấy hiểu biết của ta với phụ thân ta, đây là ngâm đồng ý!" Thấy Tô Tiểu Tiểu vẫn nghi hoặc không thôi, hắn ta giải thích nói: "Luc trước không phải ta nhắc qua với ngươi sao? Ngươi cứu Hạng công tử, xem như giải lửa sém lông mày cho phụ thân ta, lại tạo cho ta không ít cơ hội tiếp cận Hạng công tử, trong lòng phụ thân ta đều nhớ kỹ!"

Tô Tiểu Tiểu: "A."

Thẩm Xuyên đưa cho nàng một hộp gấm: "Mặt khác, lúc ta ra thư viện đụng phải Cảnh công tử muốn tới đưa câu đối cho ngươi, ta thuận tiện mang lại đây cho hắn. Là Hạng công tử viết, ngay cả phụ thân ta cũng nhìn mà thèm, ngươi cất cẩn thận!"

"Được." Tô Tiểu Tiểu nhận lấy.

Kẻ có tiên chính là không giống nhau, một bộ câu đối cũng dùng hộp gấm tỉnh xảo như thế để đựng.

Tô Tiểu Tiểu thâm nghĩ: Ngươi tới sớm một chút thì tốt rồi, như vậy ta cũng không cần ra sức mà nịnh bợ tên Vệ Đình kia...

Thẩm Xuyên nhìn câu đối trên vách tường, như suy tư gì nói: "Nhưng ta thấy câu đối nhà ngươi cũng viết rất không tồi, không phân cao thấp với Hạng công tử!"

Cái đánh giá này phi thường khó có được, dù sao thư pháp của Hạng công tử là Thẩm viện trưởng đều từng chính miệng tán thưởng.

Tô Tiểu Tiểu cũng không tinh thông với thư pháp, chênh lệch quá lớn nàng nhìn ra được, sàn sàn như nhau khó có thể phân biệt.

"Ai viết vậy?" Thẩm Xuyên tò mò hỏi.

"A, một người." Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói.

Cảnh Dịch từng điều tra nàng, Thẩm Xuyên lại không có, chính nàng cũng chưa từng nói đến, bởi vậy Thẩm Xuyên không biết chuyện nàng đã thành thân, vẫn luôn lấy Tô cô nương tương xứng.

Trong phòng nhỏ phía Đông, Vệ Đình đang viết câu đối lạnh lùng hừ một tiếng.

A, đây là nói dùng xong không ném sao?

Miệng của nữ nhân, quỷ gạt người!

Vệ Đình không chút để ý mà nhìn ba tiểu tể tử vây quanh cái bàn loạn vẽ xấu, khóe môi cong lên, không nhanh không chậm gọi: "Nương tử, Tiểu Hổ đái!"

Tiểu Hổ: "?22?"

Thẩm Xuyên: "!II"
Bình Luận (0)
Comment