Chương 1661: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 3
Chương 1661: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 3Chương 1661: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 3
Nói xong, nàng lấy từ hiệu thuốc ra ba chiếc mặt nạ phòng độc, một chiếc cho mình và Cảnh Dịch, một chiếc cho Tô Mạch.
Tử sĩ chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc mặt nạ chói lóa như vậy, nhất thời bọn hắn không thể chịu đựng được.
Giây tiếp theo, Tô Tiểu Tiểu thả Ngũ Hổ ra, lấy Tuyết Vực Thiên Ma ra, khí độc vốn bị phong ấn mấy ngày lập tức khuếch tán ra.
Tám người căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai chân tự dưng mềm nhũn, từng người một ngã xuống đất.
Tô Mạch chuẩn bị chiến đấu: "..."
"Hô!"
Tô Tiểu Tiểu thở phào một hơi, được rồi, được rồi, thứ này vẫn dùng tốt.
Nhưng cũng không nên để nó tiếp xúc với gió lạnh quá lâu vì sẽ làm Tuyết Vực Thiên Ma mất đi hoạt tính.
Nàng thu lại khi thấy tình hình đã ổn, thả Tuyết Vực Thiên Ma vào túi kín rôi ném vào hiệu thuốc.
Tô Mạch thấy đã qua nguy cơ, lại buộc chặt sợi dây quanh eo.
Khi hai người đang định đi tiếp thì một loạt tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên từ sườn đồi phía sau họ.
Ba, ba, ba.
"Đặc sắc, đặc sắc."
Hai người họ dừng lại, quay người về phía phát ra tiếng.
Vào ban ngày Tô Tiểu Tiểu chiến đấu trong hẻm núi, không tiến sâu vào căn cứ của kẻ thù, nhưng Tô Mạch đã chiến đấu với Thác Bạt Liệt và tâm phúc của hắn ta.
Hắn ta nhìn thoáng qua đã nhận ra đối phương, đó chính là Tê Thắng, tâm phúc của Thác Bạt Liệt.
Tề Thắng ở khá xa, không bị trúng độc Tuyết Vực Thiên Ma.
Hắn ta đứng từ trên cao nhìn Tô Tiểu Tiểu cùng Tô Mạt: "Thác Bạt tướng quân quả nhiên đoán đúng, tướng quân trước khi đi đã nói cho ta biết, một khi hắn ta cùng quân đội rời đi thì nhất định sẽ có người lợi dụng tình huống này tới cứu con tin đang sống dở chết dở này. Sự tính toán thông minh của tướng quân đã biến một con tin thành ba con tin. Cuộc mua bán này đúng là lời
Tô Tiểu Tiểu nói: "Là ngươi làm tổn thương Cảnh Dịch?" Tê Thắng kiêu ngạo cười: "A, ngươi nói vết roi trên người hắn ta? Nếu là ta thì sao? Tiểu tử này đúng là giỏi chịu đòn. Nếu là người khác thì đã chết sau hai roi của ta rồi. Hắn ta bị thương nặng như vậy, chịu bảy bảy bốn mươi chín roi mà vẫn còn hơi thở.”
Bảy bảy bốn mươi chín roi... Mỗi một cây trong xương của Tô Tiểu Tiểu đều lộ ra sát khí, nàng lạnh lùng nhìn hắn ta, gan từng chữ nói: "Ta sẽ trả lại."
"Hahaha!" Te Thắng giống như vừa nghe được một chuyện cười lớn: "Chính ngươi sắp trở thành tù nhân, còn muốn đánh bản tướng, ta nghĩ ngươi cũng nên nghĩ cách quỳ xuống cầu xin tha thứ đi, để bản tướng quân quất ngươi ít hơn vài roi."
Vừa dứt lời, Tô Mạch đã dùng trái tay bắn một phi tiêu, xuyên qua mũ giáp của Tề Thắng.
Gương mặt Te Thắng bị trúng tiêu, chảy ra một vệt máu đỏ tươi.
Hắn ta dùng đầu ngón tay lau vết thương, nhìn vết máu trên đó, ánh mắt lạnh xuống: "Các ngươi muốn chết! Tất cả bắn tên cho tai"
Hắn ta ra lệnh một tiếng, cung thủ đằng sau đồng loạt ra khỏi hàng, rút cung tên nhắm vào Tô Hiểu Hiểu cùng Tô Mạt.
Ngay khi bọn hắn chuẩn bị phóng tên thì một cơn mưa tên khủng khiếp được bắn ra từ một ngọn núi cao hơn.
Các cung thủ của Tề Thắng đều ngã xuống đất và phát ra tiếng kêu rên.
Te Thắng giật mình, nhanh chóng rút kiếm ra chém đứt mũi tên bắn lén suýt đâm trúng mình.
Là ail'
Hắn ta gầm thét.
Trên những ngọn núi phủ đầy tuyết, những bóng người quỷ mị lần lượt xuất hiện, mỗi người cầm cung no trong tay, vây quanh đội quân của Te Thắng.
Tâ Thắng sợ ngây người.
Chủ lực của Đại Chu rõ ràng là ở Ủng thành, mấy vạn quân này đến từ đâu?