Chương 1670: Vui Sướng Khi Làm Cha 2
Chương 1670: Vui Sướng Khi Làm Cha 2Chương 1670: Vui Sướng Khi Làm Cha 2
Cho nên dược liệu và thuốc giữ thai ở hiệu thuốc là dành cho nàng?
Không hoảng sợ, hãy bình tĩnh, đó chỉ là một trò lừa thôi.
Tô Tiểu Tiểu bước ra khỏi hiệu thuốc với vẻ mặt nghiêm túc. ...
Vệ Đình, Tần Thương Lan và Tô Mạch di chuyển ghế dài và ngồi bên ngoài lêu của Tô Tiểu Tiểu.
Uý Trì Tu và Đồng Kha tới tìm ba người, từ xa đã nhìn thấy ba người ngôi trên ghế dài, khóe miệng cười đến mang tai, cười như ba kẻ ngốc.
Uý Trì Tu giật giật khóe miệng: 'BỊ cái gì kích thích à?”
Đồng Kha suy nghĩ một chút: "Có lẽ đại tướng quân đã nắm quyền cầm quân nên vui vẻ chăng?”
Vẻ mặt của Uý Trì Tu một lời khó nói hết: "Vui vẻ đến mức bày ra bộ dạng này?"
Lầu trại của Cảnh Dịch bên cạnh có động tĩnh, Vệ Đình đứng dậy nói: "Ta đi xem một chút."
Hắn bước vào lều của Cảnh Dịch với vẻ mặt đắc ý, khóe môi nhấch lên không có cách nào hạ xuống được, nghĩ đến cảnh mình sắp làm cha thì một ánh sáng ta là cha bắt đầu bao phủ trên người hắn.
Mặc dù đã là cha của ba thằng nhãi nhỏ, nhưng ba oắt con đó thật khinh người, lần này nhất định phải là một đứa bé ngoan ngoan mềm mềm.
Cảnh Dịch vừa mới tỉnh lại, vẫn còn có chút mơ màng, nhìn thấy Vệ Đình, lúc đầu có chút giật mình, kinh ngạc vì đối phương đã từ Ô Trấn trở về, nhưng sau đó lại cảm thấy Vệ Đình có gì đó là lạ.
Vệ Đình ngồi ở bên giường, quan tâm nhìn hắn ta: "Tiểu Dịch, ngươi cảm thấy thế nào?”
Cảnh Dịch giật mình, lập tức tỉnh táo!
Cảnh Dịch kinh hãi nhìn hắn.
Vệ Đình vươn bàn tay xương khớp rõ ràng ra, nhẹ nhàng chạm vào trán Cảnh Dịch, ôn hoà nói như một người cha: "Vẫn còn hơi nóng, đừng lo lắng, lát nữa sẽ lấy thuốc cho ngươi."
Cảnh Dịch càng kinh hãi hơn.
Hắn ta thực sự nghỉ ngờ liệu Vệ Đình có đi tìm Hách Liên Nghiệp và bị Hách Liên Nghiệp làm hỏng não hay không?
Ánh mắt Vệ Đình dần dần trở nên hiền lành: "Ngươi bị thương nặng, mất máu quá nhiều, gần như không cứu được nữa, là ta truyền máu cho ngươi."
Cảnh Dịch đã bắt đầu sờ vào kiếm.
Vệ Đình cho rằng hắn không hiểu, kiên nhẫn chỉ vào cánh tay hắn ta: "Đúng vậy, máu của ta đang chảy trong cơ thể ngươi, nếu ngươi thực sự muốn, ta không ngại ngươi gọi ta một tiếng cha.
Cảnh Dịch dùng kiếm chém xuống—~...
Y quan Tuần mang một bát cháo táo đỏ tới, cho Tô Hiểu Hiểu bổ khí huyết.
Tô Tiểu Tiểu hỏi hắn ta Cảnh Dịch thế nào.
Y quan Tuần nói: "Vào ban ngày ta đi xem mấy lần, thay thuốc cho tiểu hầu gia Cảnh. Ta vừa đi qua bên đó, hình như nghe thấy trong lều tiểu hầu gia Cảnh có tiếng động, không biết có phải đã tỉnh lại không."
Tô Tiểu Tiểu đi đến chỗ của Cảnh Dịch.
Nhưng Cảnh Dịch lại ngủ mất rồi.
——Một kiếm kia không chém vào Vệ Đình, ngược lại lại làm hắn ta mất sức.
Tô Tiểu Tiểu đi tới bên giường, nghi hoặc hỏi: "Không phải là đã tỉnh sao?"
Vẻ mặt Vệ Đình không thay đổi, nói: "Lại ngủ rồi."
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra vết thương của Cảnh Dịch, y quan Tuần đã thay thuốc, vết thương không có dấu hiệu nhiễm trùng, nhưng lại có nhiều chỗ bị rơi băng gạc.
Nàng quay lại nhìn Vệ Đình.
Vệ Đình sửng sốt: "Nhìn ta làm gì? Nghi ngờ ta kéo sao? Tự dưng ta kéo băng gạc của hắn ta làm gì? Hắn ta tự mình di chuyển!"
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt nghi ngờ: "Chàng xác định chàng không chọc huynh ấy?"
Tính hắn nước tiểu như vậy mà cũng quan tâm tới Cảnh Dịch?
Vệ Đình rũ tay áo, chắp tay sau lưng, tỏ ra khí chất của người cha nghiêm khắc: "Xuỳ, ta là người lớn, so đo với một đứa bé làm gì!"
Tô Tiểu Tiểu không có bằng chứng nên đành phải thu ánh mắt chất vấn lại, băng bó kỹ lại cho Cảnh Dịch rồi ra ngoài nấu thuốc.