Chương 1676: Vui Mừng Tột Độ 2
Chương 1676: Vui Mừng Tột Độ 2Chương 1676: Vui Mừng Tột Độ 2
Ngược lại thì Tiêu Độc Nghiệp không nghỉ ngờ việc gian lận, lúc Vệ Tư còn sống thì đã khen ngợi Lãnh Tử Lăng không thua các con trai của ông ấy, không có gì ngạc nhiên khi Lãnh Tử Lăng đánh bại Vệ Đình.
"Ngươi thu dọn rồi đi ngay trong đêm nay! Giết Hách Liên Nghiệp càng sớm càng tốt để tránh đêm dài lắm mộng!"
Tiêu Độc Nghiệp nói xong thì quay người đi về lêu của mình.
Gió lớn làm hắn ta chết cóng!
Người Lãnh gia nhìn về phía Vệ Đình.
Vệ Đình mỉm cười: "Đi đường bình an."
Người Lãnh gia trở lại lêu của Lãnh Hoa với khuôn mặt đen sì.
Lãnh Quy Lãnh Chiêu, Lãnh Hoa tức giận ngồi trên ghế, Lãnh Tử Lăng đứng ở phía sau Lãnh Chiêu, không nói lời nào.
"Tại sao ngươi không động thủ sớm hơn?”
Lãnh Hoa chất vấn Lãnh Tử Lăng: "Ngươi giết luôn hắn thì hắn đã không bày nhiều trò như vậy!
Lãnh Tử Lăng không nói gì.
Lãnh Chiêu trâm giọng nói: "Vệ Đình giả vờ thua, ngươi cho rằng hắn thực sự yếu sao? Tử Lăng cho hắn ăn hơn chục chiêu mới tìm ra sơ hở của hắn."
Lãnh Hoa lơ đễnh nói: 'Hừ, đó là Vệ Đình cố ý lộ ra sơ ho
"Hai người các ngươi đừng ồn ào nữa!" Lãnh Quỳ nghiêm nghị nói.
Lãnh Chiêu cau mày nói: "Cha, người thật sự để Tử Lăng ám sát Hách Liên Nghiệp sao?"
Lãnh Quỳ tức giận nói: "Ngươi có biện pháp nào tốt hơn sao? Giết Hách Liên Nghiệp hay không ta không quan tâm, nhưng hắn ta không thể ở lại biên quan nữa. Một khi có người phát hiện ra thì toàn bộ Lãnh gia sẽ bị liên lụy.'
Lãnh Chiêu đau lòng siết chặt nắm đấm.
Một lá bài tốt như vậy, nói loại bỏ là loại bỏ.
Lãnh Quỳ nhìn Lãnh Tử Lăng, bình tĩnh nói: 'Chuyện này kết cục đã định, ngươi có thể đi Bắc Yên tiếp tục điều tra sự việc kia."
Lãnh Chiêu trầm ngâm: "Cha, chẳng lẽ là tính sai? Lần này Tử Lăng và con đã tra xét Bắc Yên lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được manh mối gì."
Lãnh Quỳ hừ lạnh một tiếng: "Cho nên ta mới để Tử Lăng tiếp tục điều tra! Nếu thật tìm ra được sự thật thì hôm nay bị Vệ Đình lừa một trận cũng xứng đáng. Trong lúc mấy người đang nói chuyện, ngoài doanh trại truyan đến tiếng binh sĩ bẩm báo: “Đại tướng quân, Lương Vương điện hạ mời ngài qua đó.
Đêm nay đến lượt Lãnh Quỳ trực đêm bảo vệ Tiêu Độc Nghiệp.
Lãnh Quỳ mặt không thay đổi rời đi.
"Phụ thân." Lãnh Hoa nói,'Năm đó thật sự Vệ Tư đã để lại gì đó sao?"
Lãnh Chiêu thở dài: “Ai biết được? Mấy năm nay chúng ta đã điều tra tới lui ở biên quan giữa Đại Chu và Bắc Yên, cũng không tìm được gì cả. Nhưng tổ phụ của ngươi đã nói chính tai nghe được, để chúng ta bằng mọi cách phải tìm ra."
Lãnh Hoa oán giận nói: "Tổ phụ thậm chí còn không biết nó là cái gì, làm sao chúng ta có thể tìm được? Nó chỉ là một mảnh bản đồ, chúng ta phải so sánh vô số địa hình mới nhận ra đây là biên quan của Bắc Yên."
Vẻ mặt của mấy người khác nhau, nhưng bọn hắn không chú ý đến một con vẹt đuôi dài đang ngồi xổm trên nóc lều.
Con vet nghe lén ở góc tường, vỗ đôi cánh nhỏ rồi hùng dũng oai vệ bay về lầu của Tô Tiểu Tiểu.
Ngũ Hổ: Hôm nay cũng là ngày đi làm kiếm thức ăn cho chiml
Tô Tiểu Tiểu đang kiểm kê dược liệu, đại quân muốn đi Toái Bắc Quan, trận chiến tới chắc chắn sẽ có thương vong, thuốc trị thương trong hiệu thuốc nàng đã câm hết ở đây, nhưng nàng vẫn cần rất nhiều ma phi tán và kim sang dược.
Ngũ Hổ bay tới và đáp xuống bàn của nàng, giũ tuyết khỏi lông của nó.
"Đừng làm ướt dược liệu của ta." Tô Tiểu Tiểu nói với nó.
Nó nghênh ngang bước lên phía trước, trao đổi tin tức với Tô Tiểu Tiểu để lấy thức ăn cho chim.
Một câu tình báo đổi một viên thức ăn cho chim.