Chương 1701: Lãnh Gia Bị Báo Ứng 1
Chương 1701: Lãnh Gia Bị Báo Ứng 1Chương 1701: Lãnh Gia Bị Báo Ứng 1
Một mũi tên bắn lén từ một lỗ nhỏ trên tường, xuyên qua vai trái của Lãnh Tử Lăng và khiến hắn ta ta ngã xuống đất.
Vẻ mặt Phù Tô thay đổi, hắn ta ôm hộp sắt trên không trung và bỏ chạy.
Nếu Lãnh Tử Lăng không giành được nhanh thì hắn ta đã bị bắn xuyên rồi, hắn ta thật sự còn rất trẻ, cho rằng tướng quân không có tâm cơ...
Phù Tô nắm lấy Uý Trì Tu và bước ra ngoài.
"Ta muốn giết hắn tai"
"Giết cái gì? Mau rời đi!" Phù Tô nhét áo giáp nặng vào trong ngực Uý Trì Tu, khởi động cơ quan trong hang, đóng cửa đá mật thất lại.
"Tại sao ngươi không để ta giết hắn tal
"Giết cái gì mà giết! Nếu ngươi không đi thì không kịp rồi!"
Khoảnh khắc mũi tên được bắn ra từ mật thất thì Phù Tôc đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Đúng như dự đoán, hai người chưa đi được vài bước thì bên trong cổng đá phát ra một âm thanh đáng sợ, xem như cơ quan bên trong đã hoàn toàn được kích hoạt.
Phù Tô nói: "Ta đã cứu mạng ngươi, đồ ngốc!"
Uý Trì Tu tức giận: "Ngươi mắng ai đấy? Tên nhỏ con!"
Phù Tô cũng tức giận: "Ai nhỏ con?"
Lại thêm một tiếng âm lớn, hai người không cãi nhau nữa mà bỏ chạy mà không quay đầu lại!
Khi trở lại huyện Giả thì trời đã khuya.
Vệ Đình và Cảnh Dịch vừa truyền xong, Tô Tiểu Tiểu lần lượt rút kim ra cho hai người.
Cảnh Dịch ngủ thiếp đi.
Vệ Đình cố gắng tỉnh táo.
Hắn ta nhìn Cảnh Dịch đang suy yếu với ánh mắt đắc ý: Cha ngươi vẫn là cha ngươi.
"Được rồi, chàng nhanh đi ngủ đi." Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói.
"Thiếu gial"
Phù Tô người gió tuyết bước vào, tay cầm một chiếc hộp sắt,'Chúng ta đã tìm thấy di vật của tướng quân!"
“Nhanh vậy.'
Tô Tiểu Tiểu có chút ngạc nhiên.
Phù Tô nói: "Trước đó Lãnh Tử Lăng đã đi tìm rất nhiều lần, lân này tìm được là chuyện đương nhiên."
"Uý Trì Tu đâu?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Ở phía sau." Phù Tô trả lời.
Áo giáp quá nặng, Uý Trì Tu phải mất một lúc mới định thần lại và tiến vào doanh trại.
Hắn ta đặt bộ áo giáp lên bàn và dùng hết sức lực nói: "Ta không thở... ta không thở..."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Vệ Đình lúc này không thể cử động, chỉ có thể nhìn bọn hắn bằng mắt.
"Ta mở nhé?" Tô Tiểu Tiểu hỏi hắn.
"Ừm”" hắn trả lời.
Tô Tiểu Tiểu mở bao ra trước.
Khi nhìn thấy bộ giáp vàng quen thuộc, cổ họng Vệ Đình đột nhiên cảm thấy căng đau, hai mắt ánh Hổng, trong mắt có nước.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bộ áo giáp mặc dù phủ đầy bụi nhưng vẫn tỏa ra sát khí và uy nghiêm kinh người, không khỏi kêu lên: "0a."
Sau đó, mấy người đều nhìn Vệ Đình.
Vệ Đình kìm nén cảm xúc, dùng giọng điệu bình thường với đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Ngươi tìm thấy nó ở đâu?"
"Nó ở gần dãy núi Thiên Sơn." Phù Tô kể cho hắn nghe về gì xảy ra khi đi theo Lãnh Tử Lăng tìm kiếm áo giáp và những gì đã xảy ra trong mật thất.
"Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là ta không thể quay về."
Hắn ta chưa hoàn hồn nói.
Trước đây hắn ta không mấy quan tâm đến cơ quan, Tô Tiểu Tiểu yêu cầu hắn ta xây dựng một thành trì cơ quan theo bản vẽ, nhìn thì có vẻ như không có gì, nhưng thực tế hắn ta đã phát luyện được một chút trực giác ve cơ quan.
Cho nên đêm nay có lẽ hắn ta không phải may mắn khi hai lần vô tình mở được mật thất.
Chính hắn ta trong lúc vô tình phát hiện ra thiên phú cơ quan của mình!
Phù Tô kích động.
Mấy người lại không biết hắn ta kích động vì cái gì.
Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Đình: "Áo giáp của cha ở đây, cha còn sống hay là..."
"Còn sống!" Vệ Đình nghẹn ngào, chắc chắn nói: "Ông ấy nhất định còn sống!"