Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1697 - Chương 1704: Ba Tiểu Hổ Đợi Chờ 1

Chương 1704: Ba Tiểu Hổ Đợi Chờ 1 Chương 1704: Ba Tiểu Hổ Đợi Chờ 1Chương 1704: Ba Tiểu Hổ Đợi Chờ 1

Tô Tiểu Tiểu để lại một số lượng lớn quân lương cho Tần Thương Lan, lúc này số tiền kiếm được từ Triệu Khang Ninh và sứ thần Bắc Yên gần như đã tiêu hết, ngoài ra nàng còn dùng một ít vàng của Bạch Liên Giáo làm tiền trợ cấp cho các tướng sĩ.

Sau khi đã thu thập thoả đáng thì Tân Thương Lan đến tiễn đứa tôn nữ bảo bối và cháu rể hề thảm.

"Hai ngày này tuyết ngừng rơi, thích hợp để đường."

Ông ấy lưu luyến không rời sờ cái đầu nhỏ của tôn nữ bảo bối, đây là hạnh phúc gia đình đã bị trì hoãn nhiều năm, ông ấy hận không thể ở bên bọn họ mỗi ngày, nhưng ông ấy chưa thể rời đi, biên quan phải được bảo vệ, đánh Bắc Yên và giết bọn phản nghịch Lãnh gia.

Tô Tiểu Tiểu chưa bao giờ trải qua sự ấm áp của gia đình ở kiếp trước, nhưng ở kiếp này nàng lại được tất cả thành viên trong gia đình quan tâm sâu sắc.

Nàng ngoan ngoãn để ông ấy sờ đầu.

"Tổ phụ, con đợi người ở kinh thành. Đợi người cùng biểu ca đánh giặc xong thì nhanh trở về."

Tần Thương Lan cười: "Được!"

Tô Tiểu Tiểu nhìn Tô Mạch đang giúp nàng chuyển hành lý: "Đại biểu ca, huynh cũng bảo trọng."

Tô Mạch gật đầu: "Ta sẽ."

Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Nhờ tổ phụ và biểu ca phụ chăm lo cho quân Xích Ảnh."

Tần Thương Lan nói: "Yên tâm, Mạch nhi sẽ đích thân dẫn binh, sẽ coi bọn hắn như tâm phúc của mình”

Sau đó, Tần Thương Lan nói với vài câu với Vệ Đình: "Bây giờ đã là một người cha, sau này đừng làm việc gì liều lĩnh như vậy, thực sự cho rằng mình có chín mạng!"

Vệ Đình lúc này ngược lại nghe lời: "Vâng, tổ phụ, con nhớ rồi."

Tần Thương Lan khá hài lòng: "Dưỡng thương cho tốt, đợi ta trở lại triều sẽ chiếu cố con."

Lại sắp bị đánh nữa à... Nụ cười của Vệ Đình cứng đờ ở khóe môi.

Tần Thương Lan nhìn Cảnh Dịch đang ngồi trên một chiếc xe lăn khác: "Nhóc con, ngươi không tệ."

Tiểu Bạch bánh chưng - Cảnh Bảo Bảo đỏ mặt.

Tần đại nguyên soái khen ta, Tân đại nguyên soái khen ta, Tân nguyên soái khen ta...

Tiêu Độc Nghiệp cũng muốn trở về kinh thành, nóng lòng muốn về kinh để tranh công với Cảnh Tuyên Đế. Hắn ta một mình một xe ngựa.

Tô Tiểu Tiểu, Cảnh Dịch, Vệ Đình và Ngũ Hổ ngồi chung một xe ngựa.

Lúc đến thì sôi nổi và tràn đây năng lượng, nhưng khi quay trở lại, chỉ còn lại Tô Tiểu Tiểu và con vẹt đuôi dài.

Tiêu Độc Nghiệp mệt mỏi vô cùng, Cảnh Dịch và Vệ Đình bị cuốn như bánh chưng, vì không thể cử động và không được phép cãi nhau nên chỉ có thể dùng ánh mắt không chịu thua giết qua giết lại.

Đoàn người bắt đầu hành trình trở về kinh thành.

Bên kia, Hàn thúc và thiếu nữ dẫn đầu một nhóm cao thủ tiến vào vùng núi tuyết Bắc Yên.

"Hàn thúc, đây có phải là đây không? Lần trước chúng ta đi nhầm, lần này sẽ không sai đâu đúng không?”

Thiếu nữ hỏi.

Hàn thúc nói: 'Lần trước là đi đường vòng để tìm Tuyết Vực Thiên Ma nên mới bị lạc. Lần này ta theo đúng bản đồ, sẽ không phạm sai lâm."

Đang nói chuyện thì mấy người đi tới cửa thông đạo, cầm đuốc đi vào, đi ước chừng một phần tư giờ mới đến cuối đường.

Hàn thúc ngồi xổm xuống, tìm được cơ quan trên mặt đất, dùng chân giẫm lên, cửa đá mở ra.

Nhưng khi bước vào thì bọn hắn sợ ngây người trước cảnh tượng trước mắt.

"Hàn thúc, sao bên trong lại loạn như vậy?”

Các giá vũ khí đều rơi xuống, kiếm, giáo và kích rơi vãi khắp sàn nhà, cũng có rất nhiều mũi tên gấy và vũ khí bắn lén, thiếu nữ không thể bước vào.

Hàn thúc quan sát tỉ mỉ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã có người đánh nhau ở đây, còn kích hoạt cơ quan."

Thiếu nữ xòe tay: "Có người tới trước chúng ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment