Chuong 1707: Nuong Con Gap Nhau 2
Chuong 1707: Nuong Con Gap Nhau 2Chuong 1707: Nuong Con Gap Nhau 2
Cháu dâu đã đi xa quá lâu, ba cậu bé gần như ủ rũ và im lặng, làm sao còn hưng phấn nói chuyện được?
Sau đó bà ấy nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đưa ba đứa trẻ bước vào.
Ba cậu bé ỉu xìu lại nhảy nhảy nhót nhót, ngực nhỏ ưỡn cao, cực kỳ kiêu ngạo!
Đại Hổ nói: "Thái nãi nãi, nương về rồi!"
Vệ lão thái quân vừa bực mình vừa buồn cười: "Đúng vậy, nương các con về rồi, bây giờ con vui chưa?”
Ba đứa nhỏ hếch cằm: "Đúng vậy!"
Tiểu Hổ nói: "Con có nương là bảo bối, con không có nương là cây cỏ!"
Vệ lão thái quân trừng mắt nhìn tiểu gia hoả, ai bảo các con là cỏ, không phải tất cả đều là bảo bối trong nhà sao?
Tô Tiểu Tiểu trở lại, ba cậu bé bắt đầu vui vẻ, có tâm tư giày vò, sau đó họ bắt đầu phá nhà.
Vệ lão thái quân thấy thái dương đập thình thịch, có phải các con lật mặt nhanh quá không? Buổi sáng còn than thở, làm gì cũng không có tí sức lực nào——
Kengl
Chiếc chậu đồng trên kệ bi đạp đổ.
Bùm!
Cái ghế bị đạp đổ.
Ba người lại bắt đầu chơi song cửa sổ.
Vệ lão thái quân nhắm mắt lại, được rồi, phá đi phá đi, còn tốt hơn bộ dạng con rối nhỏ của các con, trẻ con nên gây nhiêu phiên phức, cả ngày âm u trông ra cái gì?
Bà ấy không phải là trưởng bối cổ hủ.
Khanhl
Đồ sứ cổ Đổng Thanh của bà ấy đã vỡ...
Vệ lão thái quân: “... II
Nửa canh giờ sau Vệ Đình đến phủ, Vệ lão thái quân đã bị ba chắt trai nhỏ bé tràn đầy năng lượng đánh bại nên đã kéo chăn qua đầu và ngủ thiếp đi.
Vệ Đình đi đến sân viện của Vệ phu nhân.
Tô Tiểu Tiểu vừa rồi cũng cùng các hài tử đến đây và mới rời đi cách đây không lâu.
Vệ phu nhân tưởng Tô Tiểu Tiểu quay lại, nhưng khi quay đầu mới nhận ra là Vệ Đình đang đứng ở cửa. Ánh mắt Vệ phu nhân run lên, bà ấy đứng dậy theo bản năng, muốn đi về phía con trai mình.
Nhưng vừa bước được một bước thì bà ấy vẫn không có dũng khí.
"Nghe nói con bị thương.'
Bà ấy nhẹ giọng nói rồi lại chậm rãi ngồi xuống: "Lại đây ngồi đi."
Vệ Đình ngồi xuống đối diện bà ấy.
Vệ phu nhân đã lạnh nhạt đứa con trai quá lâu, tuy là do bất đắc dĩ nhưng mối quan hệ này đã sớm lạnh nhạt, muốn để mọi rào cản biến mất không phải là điêu dễ dàng.
"Vết thương thế nào rồi?" bà ấy hỏi.
"Không có gì đáng ngại.' Vệ Đình nói.
Vệ phu nhân nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, không nói gì.
Vệ Đình hỏi: "Dao này nương thế nào?"
Ngữ khí rất khách sáo.
Vệ phu nhân cụp mắt xuống, bối rối nhặt một gói túi thơm đang làm dở lên: "Ta mọi chuyện đều tốt."
Vệ Đình nhìn bà ấy không chớp mắt: "Ta đến tìm nương muộn như vậy là vì muốn kể cho nương nghe một chuyện liên quan đến phụ thân."
Nghe vậy, Vệ phu nhân lập tức ngước mắt lên nhìn hắn.
Vệ Đình nói: "Năm năm trước, phụ thân đã trốn thoát khỏi tay Hách Liên Nghiệp, khả năng vẫn còn sống."
Xoạch.
Túi thơm trong tay Vệ phu nhân rơi xuống bàn.
Vệ Đình từ tốn nói: "Nương là người cuối cùng biết tin tức về đại ca, nhị ca và lục ca, nhưng con nghĩ nương nên là người đầu tiên biết tin tức về phụ thân."
Vệ phu nhân nói với vẻ mặt bình thường: "Cha con... bây giờ ở đâu?”
Vệ Đình lắc đầu: "Tạm thời chưa rõ."
Vệ phu nhân cố nén đôi mắt đỏ hoe, bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, cảm ơn con... vì đã nói cho ta biết đầu tiên."
Vệ Đình đứng dậy nói: "Con về trước, nương nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi anh rời đi, Vệ phu nhân ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cố kìm nước mắt.
Vệ Tư, chàng vẫn còn sống sao?
Chàng ở đâu?...