Chương 1720: Một Nhà Đoàn Tụ 2
Chương 1720: Một Nhà Đoàn Tụ 2Chương 1720: Một Nhà Đoàn Tụ 2
Bản thân công chúa Huệ An cũng không để trong lòng vấn đề này.
Chỉ là đập trúng ca ca của Tiểu tuỳ tùng, cảm thấy hơi ngại.
"Biểu ca ngươi không sao chứ?" nàng ta thấp giọng hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn Tô Huyên: "Rất tốt."
Tô Huyên nhẹ nhàng thở dài.
Công chúa Huệ An có chút kinh hãi, công chúa Tĩnh Ninh tạm biệt Tô Tiểu Tiểu và Tô Huyên rồi đưa Huệ An về cung.
Tô Tiểu Tiểu cùng Tô Huyên và Thẩm Xuyên đi Quốc Tử Giám, không phải đưa bọn họ trở lại lớp học mà lúc này đã đến giờ tan lớp.
Hai huynh muội đón Tô Nhị Cẩu, vốn là mời Thẩm Xuyên, nhưng Thẩm Xuyên lại bị phu tử gọi đi.
Vệ Đình còn ở trong cung, hắn phái người đưa tin tức đến Hầu phủ Trấn Bắc, tối nay hắn không đến được, không cần chờ cơm tối hắn, hắn sẽ cùng Tô Tiểu Tiểu lại mặt vào một ngày khác,
Hai chữ lại mặt' khiến người Tô gia được lợi.
Tô Tiểu Tiểu đến hẻm Lê Hoa để đón Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ.
Lăng Vân thực sự không thể chịu đựng được thái độ của ba tiểu nghiệt đồ này, vì vậy hắn ta quyết tâm liều mạng, đem bảo bối Vạn Hoa Cổ của mình ra.
Trống này có thể so sánh với trống trận, lớn và vang dội, khí thế hừng hực và khi đánh rất rung.
Trước đây hắn ta không dám để tiểu nghiệt đồ đụng vào mình vì sợ chính mình cũng sẽ bị đánh bay.
Nhưng hôm nay ba người giống như đã mất đi linh hồn, khiến sư phụ không thể chỉ ngồi yên và phớt lờ chúng.
Buổi sáng Đặng An đến trước và cầm ba hộp đồ điểm tâm trên tay: "Cho công tử."
"Điểm tâm từ đâu" Lăng Vân hỏi.
Đặng An cười nói: "Vệ phu nhân đã trở về, cái này là do nàng làm, để mấy người Đại Hổ mang đến cho công tử!"
"A... đợi đã, ngươi nói ai trở về?"
"Vệ phu nhân!
Lông mày Lăng Vân giật giật, đứng phắt dậy!
"Công tử, người sao vậy?" "Cất trống đi!"
Chậm.
Ba đứa nhỏ đã cởi giày chạy vào, giống như ba nòng súng nhỏ, chúng lập tức đụng ngã Lăng Vân, làm nước miếng dính đầy mặt hắn ta.
"Sư phụ!"
"Sự phụ!"
"Sư hồ!"
"Oa! Trống lớn quá! Tiểu Hổ muốn chơi!"
"Nhị Hổ cũng muốn! Nhị Hổ cũng muốn!"
Ngay cả Nhị Hổ ngoan nhất cũng không thể giữ được.
Khi Tô Tiểu Tiểu đến đón ba đứa nhỏ, nàng nhìn thấy Lăng Vân mặt xám như tro đang ngồi khoanh chân bất động ở hiên nhà, nàng bước tới trước và kiểm tra hơi thở của hắn ta.
"Ô, vẫn còn thở, ta tưởng ngươi đã chết."
Lăng Vân, người thực sự muốn trở thành tu sĩ vào lúc này: "..."
Buổi tối, Tô Thừa trở về từ hoàng thành.
Đã nhiều ngày không gặp, ông càng thêm khí chất của một hộ quốc công, bộ áo quan mặc trên người càng làm nổi bật vẻ tuấn mỹ, hiên ngang không ai sánh bằng của ông.
"Cha."
"Khuê nữ!"
Tô Thừa sải bước đi vào trong phòng, đi tới chỗ Tô Tiểu Tiểu, ôm vai nàng và nhìn từ trên xuống dưới.
Lại mất thịt, khiến ông đau lòng không tả xiết.
Nuôi đến hai trăm cân đâu có dễ? Ông đã mất đi một nửa khuê nữ của mình rồi!
"A2? Cô gia đâu rồi?"
Ông nhìn quanh nhưng không thấy Vệ Đình.
Chỉ cân không đi làm thì ông là một cha vợ tốt.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chàng đang ở trong cung, đêm nay không qua được, ngày khác sẽ quay lại gặp cha.”
Tô Thừa trầm tư một lát, gật đầu: "Mới từ biên quan trở vê, nhất định bệ hạ có rất nhiều điều muốn hỏi hắn."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, cha nàng cũng đã trưởng thành, quan điểm của ông về vấn đề đã khác trước.
"Gia gia, gia gia, gia gia" Ba tên tiểu gia hoa cũng chạy tới, ôm lấy chân ông, dui đầu vào người ông.
Tô Thừa nhìn tiểu gia hỏa đã khôi phục tinh lực, vừa bực mình vừa buồn cười: "Nương của các con đã trở về, vui không?"
"Hạnh phúc." Đại Hổ nói.
"Nhị Hổ cũng hạnh phúc." Nhị Hồ nói.