Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1724 - Chương 1731: Tứ Ca Ra Tay 1

Chương 1731: Tứ Ca Ra Tay 1 Chương 1731: Tứ Ca Ra Tay 1Chương 1731: Tứ Ca Ra Tay 1

Khi đến gần cổng thành, bốn đứa nhỏ bị thu hút bởi tiếng hò hét của những người bán kẹo hồ lô trên đường, Tô Tiểu Tiểu yêu cầu Phù Tô dừng xe lại để nàng dẫn bọn trẻ đi mua kẹo hồ lô.

Người bán hàng rong này bán đủ loại kẹo hồ lô như kẹo táo gai, kẹo quýt, kẹo củ mài và kẹo táo tàu kẹp với quả óc chó.

"Tiểu Phủ muốn kẹo táo gail"

Đại Hổ nói: "Con muốn ăn kẹo quýt."

Tiểu Hổ vươn cánh tay nhỏ bé ra và nhảy lên : "Tiểu Phủ cũng muốn ăn kẹo quýt."

Nhị Hổ chỉ vào một chùm kẹo hồ lô sáng bóng: "Con muốn kẹo củ mài."

Tiểu Hổ lại thay đổi: "Tiểu Phủ muốn ăn kẹo củ mài!"

Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Con muốn hết loại à?"

Tiểu Hổ nháy mắt đáng yêu: "Chỉ cân Tiểu Phủ muốn thì nương nhất định sẽ mua cho Tiểu Phủ a.

"Tiểu quỷ tham lam." Tô Tiểu Tiểu lắc lắc cái đầu, hỏi Vệ Hi Nguyệt: "Hi Nguyệt muốn ăn gì?"

"Ăn hết."

Vệ Hi Nguyệt nói.

Đúng là đứa trẻ yêu chiều Tiểu Bạch mà.

Mỗi loại chỉ còn lại hai que, Tô Tiểu Tiểu mua hết, tình cờ là tám que, bốn đứa nhỏ mỗi người cam lấy hai que, vui vẻ ngồi lên xe.

"Nhị tẩu, tỷ trông chừng bọn họ, muội đi qua đây một lát."

Nàng vừa nhận ra có ai đó đang theo dõi họ.

Nàng đi đến con hẻm chéo đối diện và bình tĩnh nói: "Ra ngoài đi."

Không có động tính gì.

Tô Tiểu Tiểu bắn ra ba cây kim bạc!

Một bóng người bay qua mái hiên rồi núp sau bức tường, những chiếc kim bạc được đóng chặt vào bức tường phía sau chân hắn ta.

Nguy hiểm quá, suýt nữa trúng rồi!

Hắn ta tức giận ngã xuống trước mặt Tô Tiểu Tiểu, phẫn nộ nói: "Muội đang làm gì vậy? Sao muội ra tay tàn nhẫn quá vậy?"

Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nhướng mày: "Thì ra là huynh."

Tô Ly bất mãn phủi bụi tường trên tay áo xuống: "Ta làm sao?" Tô Tiểu Tiểu khoanh tay lại, hơi nheo mắt: "Sao huynh lại đi theo muội?"

Tô Ly trợn mắt: "Muội tưởng ta muốn đi theo muội chắc, là Tứ ca bảo ta đến! Huynh ấy muốn đưa đồ cho muội."

Tô Tiểu Tiểu đưa tay ra: "Đưa đây."

Tô Ly cong môi, lấy từ trong tay áo ra ba chiếc túi gấm nhỏ, tức giận đặt vào tay nàng!

Thấy Tô Tiểu Tiểu đang muốn mở ra, vội vàng nói: "Tứ ca nói, muội phải đợi thời cơ thích hợp mới mở túi gấm này ra."

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Là ý gì?"

Tô Ly chỉ vào lòng bàn tay nói: "Túi gấm thứ nhất nên mở sau khi vào Nam Cương. Túi gấm thứ hai nên mở sau khi đến vương đô. Về túi gấm thứ ba, Tứ ca chưa có nói, muội tự giải quyết đi."

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Làm sao phân biệt được túi nào là túi một, hai, ba?"

Tô Ly nói: "Phía dưới có viết!"

Tô Tiểu Tiểu nhấc túi gấm lên xem, quả nhiên phía dưới mỗi túi đều có viết một hai ba bằng bút.

Tô Ly cười nói: "Tứ ca sợ muội không nhớ được nên đặc biệt đánh dấu!"

Tô Tiểu Tiểu nói: "Là sợ huynh không nhớ mới đúng."

"Tứ ca, muội không nhớ được cái nào là cái đầu, cái nào là cái thứ hai?"

Trong đầu hắn ta hiện lên hình ảnh, Tô Ly tức giận đến mức đập nát bức tranh đó, hắn ta không nói thì không được.

Hắn ta nghiêm túc nói: "Không phải!"

Tô Tiểu Tiểu cân nhắc túi gấm trong tay: "Cứ việc đưa đồ cho muội, sao cứ phải lén lút thế? Không phải huynh định đến Nam Cương mới đưa cho ta sao?"

Tô Ly thẳng lưng: "Tứ ca còn giao cho ta một nhiệm vụ khác, chính là bí mật bảo vệ muội!"

Tô Tiểu Tiểu liếc hắn ta một cái: "Muội hơi nghỉ ngờ."

Tô Ly ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Ta mặc kệ muội có nghi ngờ hay không, tóm lại, ta đã nhận tiên của Tứ ca thì ta phải làm việc cho Tứ ca, muội đi đường của muội, còn ta thì lén đi theo muội!"
Bình Luận (0)
Comment