Chương 1738: Sát Thủ Đầu Tiên Ở Nam Cương 2
Chương 1738: Sát Thủ Đầu Tiên Ở Nam Cương 2Chương 1738: Sát Thủ Đầu Tiên Ở Nam Cương 2
Tiểu Thuấn Dương từ sáng sớm đã đi giải quyết công văn để làm thủ tục hải quan, người này là một người phiền phức, nhưng xét về khả năng làm việc thì chắc chắn hơn Tiêu Độc Nghiệp.
Vệ Thanh nói: "Sau khi vào Nam Cương thì chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch."
Vệ Đình gật đầu.
Vệ Thanh nói thêm: "Mặc dù điều kiện vào Nam Cương không khắc nghiệt nhưng người dân Nam Cương rất e ngại người ngoài. Tốt nhất chúng ta nên ăn mặc giống người Nam Cương để tránh những rắc rối không đáng có. Loan Loan mua quần áo chưa?"
"Ta đã mua rồi." Lý Uyển nói.
Vệ Thanh nói: "Sau khi thoát khỏi Duệ Vương, hãy mặc quần áo vào."
Tiểu Thuận Dương quay lại rất nhanh, hắn ta liếc nhìn những người đang ngồi chờ ở đại sảnh, gồm có Vệ Thanh, Tô Hiểu Hiểu làm cho hắn ta càng nhìn càng có cảm giác như một gia đình thân thiết.
Vệ Thanh mỉm cười: "Due Vương điện hạ, đã thông quan được chưa?"
Tiêu Thuấn Dương thu hồi ánh mắt dò xét, nói: "Đã xong, giấy thông hành đang ở chỗ bổn vương, xuất quan thôi."
Điều này là để ngăn cản bọn họ bỏ chạy khỏi hắn ta, xem ra trong thâm tâm hắn ta cũng biết bọn họ từ lâu đã muốn loại bỏ hắn ta như một kẻ phiên toái.
Mọi người ngầm lên xe ngựa.
Đối với Tiêu Thuấn Dương, một hoàng tử có năng lực vượt trội, quá trình xuất quan diễn ra suôn sẻ, ngay cả Tiêu Thuấn Dương cũng thay mặt họ điền tất cả các giấy tờ phức tạp.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy công cụ này cũng khá hữu ích.
Sau khi tiến vào vùng biến giới giới Nam Cương, đập vào mắt là một con đường dài ngoằn ngèo dành cho quan lại lưu thông, xuyên qua núi non trùng điệp trước khi đến nơi đầu tiên ở Nam Cương, là một thị trấn nhỏ.
Nam Cương là một đất nước gồm nhiều bộ tộc, mặc dù quyền lực của triều đình đã trở nên mạnh mẽ hơn nhờ hai Vương Hậu Nam Cương, nhưng nhìn chung, Nam Tân Cương là một nơi phức tạp.
Không có gì lạ khi một số nhóm cướp lao ra khỏi vùng núi ở biên giới.
Vệ Hi Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trong xe, ba đứa nhỏ vẫn đang ngủ say.
Tô Tiểu Tiểu và Lý Uyển lắng nghe những chuyển động xung quanh họ.
Phía trước đột nhiên truyên đến tiếng bước chân dồn dập, hai người nhìn nhau, đến lúc rồi!
Lý Uyển mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài: "Thất sư muội, sao ta cảm thấy có gì đó không ổn? Không phải muội nói chúng ta đang mai phục ở gần hẻm núi sao?"
Đêm qua, Mi Cơ và sát thủ đã lẻn vào Nam Cương trong đêm, mua chuộc một nhóm cướp địa phương và thỏa thuận với chúng - bắt cóc một số thương nhân của Đại Chu, nhưng không được phép làm họ bị thương.
Tô Tiểu Tiểu cũng nhìn ra bên ngoài: "Đúng vậy, chúng ta còn chưa tới hẻm núi."
Lời vừa dứt, hai người dường như hiểu ra.
Họ sợ rằng họ có thể gặp phải bọn cướp thực sự.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Thuấn Dương khi nhìn thấy bọn cướp là rằng đó là một thủ đoạn do nhóm Vệ Đình giở ra để thoát khỏi hắn ta, nhưng khi những kẻ liều mạng tấn công mọi người mà không nói một lời, hắn ta biết rằng đây không phải là diễn kịch.
Phù Tô và Úy Trì Tu phối hợp trước sau bảo vệ cỗ xe của Tô Tiểu Tiểu và Lý Uyển.
Vệ Đình bảo vệ Vệ Thanh ở trong xe ngựa.
Mi Cơ kiếng chân nhảy lên nóc xe: "Sát thủ, ngươi và Vệ Đình sẽ bảo vệ tiên sinh, ta sẽ giết bọn chúng!"
Nàng ta cởi bỏ bộ quần áo cản đường, chiếc áo choàng để lộ ra một thân hình vô cùng quyến rũ và thanh tú, những đường cong kiêu hãnh khiến nàng ta trông vô cùng quyến rũ, sát khí trong mắt cũng vô cùng mạnh mẽ.
Bọn cướp choáng váng.
Mi Cơ bay lên không trung, mở chiếc quạt gấp ra và vẫy tay, vô số vũ khí giấu kín bắn về phía bọn cướp như những bông hoa bay.