Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1755 - Chuong 1762: Gap Ngoai To Mau 1

Chuong 1762: Gap Ngoai TO Mau 1 Chuong 1762: Gap Ngoai TO Mau 1Chuong 1762: Gap Ngoai TO Mau 1

Mặc dù nàng ta không thấy rõ được đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơn đau trên đầu gối của nàng ta vẫn còn đó, chắc chắn là có người đã dùng ám khí đánh nàng ta.

Mi Cơ cười ha ha: "Ai dám tính kế hãm hại ngươi chứ? Có bằng chứng không hả?"

Vừa dứt lời, nàng ta lại phàn nàn với Tô Tiểu Tiểu: "Nhị tiểu thư Trình gia này đúng là không biết xấu hổ, chính nàng ta đánh lén người khác thì không nói, người khác tính kế nàng ta thì lại đi tính sổ."

Tiếng Mi Cơ không nhỏ, mọi người trong viện đều nghe thấy.

Nhưng bọn họ nào dám cười nhạo tiểu thư nhà mình chứ, chỉ đành hậm hực cúi thấp đầu.

Trình Thanh Tuyết đã bị chọc giận.

Cùng lắm cũng chỉ là hai nha đầu quê mùa, tới Trình gia khoác lác lừa bịp thì thôi đi, còn làm nhục nàng ta, khiến cho mặt nàng ta bị thương ngay trước mặt mọi người.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng phải chịu uất ức như vậy!

Phải nói là số mệnh của Trình Thanh Tuyết thực sự rất tốt, thật ra, lúc tỷ tỷ nàng ta chào đời, con rể Trình gia là Tạ Vân Hạc không hoàn toàn nắm chắc quyền thế của Trình gia trong tay, trong tộc có nhiều người đã nhảy ra phản đối mẹ con Trình Liên.

Đến khi Trình Thanh Tuyết ra đời, Tạ Vân Hạc đã nắm được toàn bộ Trình gia trong tay, mà Trình Liên cũng trở thành đương gia chủ mẫu của Trình gia.

Tỷ tỷ nàng ta là Thánh Nữ, nàng ta nhận được hàng vạn hàng ngàn cưng chiều yêu thương, nàng ta gần như tự do không bị kiểm soát.

Bàng quản sự nghe nói nhị tiểu thư qua tận Thiên viện tìm bồ câu, bèn vội vàng đến xem có chuyện gì xảy ra, từ đằng xa, ông ta đã nghe thấy một loạt tiếng kêu thảm thiết.

Ông ta bước nhanh tới, liếc mắt nhìn thấy mặt Trình Thanh Tuyết đã sưng vù, lại trông thấy hai người hầu ngã trên mặt đất kêu rên không dứt.

Ông ta giật nảy người: "Đây là chuyện gì?"

Trình Thanh Tuyết lạnh lùng nói: "Ngươi tới đúng lúc, đánh hai kẻ lừa gạt này cho ta."

Bàng quản sự do dự: "Nhị tiểu thư... Là lão gia đã để bọn họ ở lại quý phủ."

Trình Thanh Tuyết lạnh giọng: "Bọn họ đã ăn chim bồ câu của ta, còn làm ta bị thương! Ngay cả có bẩm báo với cha ta, cha ta cũng sẽ đuổi họ ra ngoài!"

"Là bọn họ làm nhị tiểu thư bị thương à?”

Bàng quản sự rất ngạc nhiên.

Phải biết rằng, nhị tiểu thư thế nhưng còn biết võ công.

Vậy mà lại để hai nha đầu tâm thường hại cho bị thương được? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Bàng quản sự, ông ta nhìn hai người đang ngồi trên băng ghế nhỏ gặm chim bồ câu.

Dáng vẻ Tô Tiểu Tiểu vẫn là kiểu phổ thông sau khi dịch dung, nhưng Mi Cơ đã để lộ vẻ ngoài ban đầu.

Bàng quản sự cũng là một nam nhân, nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ yêu kiều như vậy, sao có thể không mê mẩn được?

Ông ta lập tức sững sờ.

Trình Thanh Tuyết trừng mắt nhìn ông ta: "Bàng quản sự!"

"Nhi... Nhị tiểu thư." Bàng quản sự tỉnh táo trở về.

Trình Thanh Tuyết chỉ là điêu ngoa ngang ngược chứ không phải là không có đầu óc.

Nàng ta dập bớt cơn hấp tấp trong lòng, nói chuyện đâu ra đấy: "Người từ trấn nhỏ tới sao có thể có thân thủ như vậy được? Rõ ràng hai người bọn họ là mật thám do người khác sắp xếp, Bàng quản sự, ngươi đã làm việc ở Trình gia mấy chục năm rồi, dù gì cũng không đến nỗi không nhìn ra nổi mánh khoé chẳng đâu vào đâu này chứ?"

“Chuyện này...

Bàng quản sự lúng túng.

Mi Cơ châm chọc nói: "Tới trong trấn nhỏ thì làm sao chứ? Võ công của bản thân kém cỏi, còn trách bên ngoài không có cao thủ, có biết câu nói núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn không? Ở chỗ ta, võ công của ta nằm ở vị trí lót đáy, thậm chí còn không thể đứng trong mười hạng đầu, cao thủ của Trình gia các ngươi làm được bao nhiêu?"
Bình Luận (0)
Comment