Chuong 179: Ra Tay 1
Chuong 179: Ra Tay 1Chuong 179: Ra Tay 1
Lưu Sơn nghiêm mặt nói: "Ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, các ngươi thật sự muốn ở riêng?”
"Vâng!" Lưu Bình nói.
"Đại ca! Đại tẩu! Các ngươi đừng xúc động!"
Hà thị buông nồi sạn từ nhà bếp đến, nói với Lưu Bình và Tiểu Ngô thị: "Tết nhất, nháo ở riêng cái gì? Nhanh nói với phụ mẫu là không phải! Toàn gia ta hòa hòa khí khí, đừng cãi nhaul Ta biết, đoạn thời gian trước Lưu An bị thương, không thể xuống ruộng làm việc, liên lụy các ngươi! Đệ muội ở chỗ này xin lỗi các ngươi! Về sau sẽ không vậy nữa!"
Hà thị nói là tránh nặng tìm nhẹ.
Đại phòng oan ức nào là mới có mấy tháng này? Nhưng nàng ta cũng không thể nói cả nhà vẫn luôn đang áp bức đại phòng?
Hà thị không hy vọng ở riêng, cứ việc tiền công của Lưu Bình không đến trong tay nàng ta, nhưng đại Ngô thị luôn thiên vị nhị phòng, không ít lần tiền tiêu ở trên người Lưu An và Ngưu Đản.
Mà nàng ta dính hào quang của trượng phu và nhi tử, ít nhiêu cũng có thể chia đến một chút ngon ngọt.
Mặt khác, nếu đại tẩu đi rồi, công việc trong nhà là ai làm?
Nàng ta không muốn mệt thành trâu!
Các đại nhân ồn ào quá hung dữ, Ngưu Đản ở nhà bếp bị dọa khóc nhè.
Ba tiểu đậu đinh là tới khoe ngón tay của mình, có thể thấy được Ngưu Đản khóc thành như vậy lại hơi ngượng ngùng.
"Ngón tay." Đại Hổ nói.
Vậy khoe một chút.
"Nương bao." Nhị Hổ nói.
Đại ca khoe cậu cũng muốn khoe.
"Ngươi không có." Tiểu Hổ thần bổ đao.
Ngưu Đản:... Đột nhiên khóc không được có hay không?
Ba người lộc cộc mà chạy về nhà bếp nhà mình, Tô Tiểu Tiểu đang nấu thịt khô.
"Nương, muốn.' Đại Hổ nói.
Tô Tiểu Tiểu cho rằng ba người là thèm ăn thịt khô trong nồi, nhẹ giọng nói: "Còn chưa nấu xong, đợi chút."
"Không cần thịt." Đại Hổ lắc đầu, giơ ngón tay bánh chưng của mình lên, chỉ vào mảnh vải bên trên: "Muốn cái này."
"Băng gạc sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Vâng!" Ba người đồng thời gật đầu.
Tiểu hài tử đúng là tuổi tác ham chơi và tìm hoeeir, làm đông làm tây đúng là bình thường, Tô Tiểu Tiểu không từ chối, trở về phòng đông cắt băng gạc sạch sẽ cho bọn họ.
Ba người vui vẻ cầm đi chơi.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, tiếp tục nấu cơm.
"A2 Hài tử đâu?"
Tô lão phụ thân ôm củi đốt đã trẻ xong đi vào, vừa rồi ông rõ ràng nghe thấy tiếng của mấy tiểu tử kia.
“Tay con làm sao vậy?”
Ông ấy thấy ngón trỏ của Tô Tiểu Tiểu bọc thành bánh chưng.
"Không có gì, không cẩn thận bị đứt." Tô Tiểu Tiểu nói: "Bọn họ đi tìm Ngưu Đản."
"Thật không có việc gì chứ?" Ông ấy chính là rất hiểu biết khuê nữ béo nhà mình, một chút vết thương nhỏ có thể khóc cả buổi sáng.
"Không có việc gì, Vệ Đình bọc." Bọc kín mít như vậy, thoạt nhìn bộ dáng rất nghiêm trọng.
"Nữ tế thật tri kỷ." Tô lão phụ thân nói.
Tô Tiểu Tiểu: Hello, trọng điểm có phải chạy trật hay không?
"Ta đi xem hài tử." Tô lão phụ thân vòng đến cửa sau Lưu gia nhìn một cái, thấy ba tiểu gia hỏa đang giơ đồ vật trên tay với Ngưu Đản, Ngưu Dan thút thít, bộ dáng như là mới vừa khóc.
Tô lão phụ thân tự động não bổ hiện ra tuồng ác bá nho nhỏ bắt nạt, vừa lòng gật đầu.
Ba tiểu gia hỏa không bị hại, ông đã an tâm rồi, về nhà tiếp tục bổ củi.
Lưu gia cãi nhau càng ngày càng nghiêm trọng, Lưu Sơn đều quăng ngã ghế dựa, Ngưu Đản sợ tới mức lại khóc lớn một lần nữa.
Ba đứa nhỏ đi qua, hợp lực đóng cửa trước nhà bếp lại!
Vẻ mặt của Ngưu Đản ngây ngốc:... Vậy cũng đúng?
Ở nông thôn lại có điểm không tốt, phàm là nhà ai có gió thổi cỏ lay, hơn phân nửa thôn đều Sẽ tới xem náo nhiệt.
Biết được lại là đang nháo ở riêng, mọi người rối rít khuyên Lưu Bình đừng náo loạn.