Chương 1770: Ngũ Hổ Kiếm Thức Ăn Cho Chim 1
Chương 1770: Ngũ Hổ Kiếm Thức Ăn Cho Chim 1Chương 1770: Ngũ Hổ Kiếm Thức Ăn Cho Chim 1
Mi Cơ lặng lẽ không tiếng động đi theo phía sau nàng ta, Ngũ Hổ thì đang vùi trong lòng của Mi Cơ.
Ở trong lòng Mi Cơ vừa thơm lại vừa maml
"Vậy mà không phải ở Trình gia."
Mi Cơ lẩm bẩm, thi triển khinh công đi theo.
Xe ngựa chưa đi được bao lâu thì re vào một con hẻm nhỏ.
Tới một chỗ tối đen như mực, mùi thuốc nhuộm và hương liệu tản ra trong không khí.
Sau khi Trình Thanh Tuyết xuống xe ngựa, nàng ta bước vào một phường nhuộm bên trong.
Mi Cơ vượt nóc băng tường, đáp xuống một nơi trên mái nhà.
Nàng ta nhẹ nhàng gỡ một viên gạch ra, tiếng nói chuyện từ bên trong vang lên, là một nam một nữ.
Nữ tử nói: "Lần này không thể mang Tuyết Vực Thiên Ma về, Thánh Nữ rất thất vọng vê các người."
Hàn thúc hết sức lo sợ nói: "Xin Thánh Nữ thứ tội."
Giọng nói của nữ tử lạnh lùng: "Nếu không phải nhị tiểu thư đã gánh chịu một phần trách nhiệm thay các ngươi, các ngươi nên biết kết cục của mình."
Hàn thúc chắp tay: "Phải."
Nữ tử lại nói: "Thánh Nữ bảo, phải thực thi kế hoạch trước thời hạn."
"Tại sao?" Hàn thúc khó hiểu.
Nữ tử nói với vẻ mặt phức tạp: "Người đó sắp tỉnh rồi."
Mi Cơ vò đầu.
Người đó là ai vậy?
“Hàn thúc!"
Giọng Trình Thanh Tuyết vang lên từ bên ngoài, Hàn thúc quay đầu nhìn cửa phòng khép hờ, nói với nữ tử nọ: "Là nhị tiểu thư tới."
Nữ tử cầm tấm mạng che trên bàn đeo vào: "Ta đi trước."
Hàn thúc chắp tay thi lễ: "Cung tiễn Trường Sứ”
Nữ tử rời đi bằng cửa sau, Trình Thanh Tuyết gõ cửa trước đi vào.
“Hàn thúc!"
"A, nhị tiểu thư đến rồi." Hàn thúc mỉm cười mời nàng ta vào phòng ngồi, rót cho nàng ta một tách trà, lấy món mứt nàng ta thích ăn nhất.
Hàn thúc ngửi thấy mùi kim sang dược, ân cần hỏi: "Nhị tiểu thư, người bị thương sao?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Trình Thanh Tuyết lập tức trở nên tức giận.
Nàng ta sa sam mặt mày tháo mạng che xuống, để lộ đôi má sưng vù.
Hàn thúc nhướng mày: "Có chuyện gì thế? Nhìn giống vết thương vì roi đánh... Nhị tiểu thư vô tình tự làm mình bị thương khi tập võ à?”
Sở dĩ có câu hỏi này là vì Hàn thúc không nghĩ tới có ai ở Vương Đô dám ức hiếp nhị tiểu thư Trình gia.
Trình Thanh Tuyết oan uổng nói: "Còn lâu mới là do tự ta luyện công bị thương, mà là hai tên lừa đảo đến phủ, tự xưng là ngoại tôn nữ của đại nương ta."
Hàn thúc hết sức ngạc nhiên: "Ngoại tôn nữ từ đâu tới của Trình đại phu nhân? Không phải- bà ấy chỉ mang thai một lần, còn sinh ra một thai chết lưu."
Trình Thanh Tuyết nói: "Đúng vậy, bách tính cả Vương Đô đều biết chuyện này, đại nương ta không có hậu nhân. Nha đầu kia còn nói, năm đó đứa trẻ kia không chết, được một người tốt bụng đi ngang qua cứu giúp, rồi lại nuôi lớn, thành thân sinh con trong một trấn nhỏ... Chính nàng ta cùng với nha hoàn của nàng ta làm mặt ta bị thương."
Trên mái nhà, Mi Cơ cười giễu một tiếng, là cô nãi nãi làm ngươi bị thương, liên quan gì đến Tiểu Tiểu chứ?
Trình Thanh Tuyết tức giận nói: "Dáng dấp của tiểu nha hoàn kia giống hệt một con hồ ly tinh, thoạt nhìn đã thấy không phải người gì đứng đắn."
Mi Cơ trợn trắng mắt, ngươi mới không phải là người đứng đắn đấy.
Hàn thúc lại nói: “Lão gia có nhận ra nàng ta không?”
Trình Thanh Tuyết hu nói: "Đương nhiên cha ta không thể nhận ra nàng ta rồi, là đại nương của ta, nha đầu quê mùa đó đã lấy chiếc vòng tay đại nương ta tặng nữ nhi của bà ấy, còn gọi đại nương ta là mẫu thân, ngươi cũng biết đại nương ta bị điên, lập tức tin lời nàng ta ngay."
"Là như vậy à...', Hàn thúc rơi vào trâm tư.