Chương 1776: Vào Thánh Nữ Điện 1
Chương 1776: Vào Thánh Nữ Điện 1Chương 1776: Vào Thánh Nữ Điện 1
Tạ Vân Hạc vừa dứt lời, khuôn mặt lập tức trở nên nặng nề, như thể đang cảm thấy mình không nên giải thích với nàng.
Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: "Ta ở trấn trên từng học thuật kỳ hoàng với một thân y mấy năm, ta có thể có cách chữa khỏi bệnh cho ngoại tổ mẫu, chẳng qua trong tay ta vẫn còn thiếu một ít dược liệu. Nghe nói trong Thánh Nữ điện có rất nhiều dược liệu, không biết có thể cho ta tới Thánh Nữ điện xem thử không?”
Mi Cơ đang chơi lật dây với Trình Tang trong sân, Trình Tang được dỗ dành rất vui vẻ, liên tục thúc giục tiểu điểu tinh nhanh lên.
Tạ Vân Hạc di ra ngoài.
"Phu nhân, ta đi làm việc trước.'
Ông ta nói với Trình Tang.
Trình Tang vừa nhận lấy sợi dây thừng vào tay, đang suy nghĩ làm thế nào để lật lại, không có thời gian nhìn ông ta: "Biết rồi biết rồi."
Tạ Vân Hạc không nói gì thêm nữa, cất bước rời đi.
Ngay sau đó, Tô Tiểu Tiểu cũng đi ra.
Mi Cơ nói với Trình Tang: “Trước tiên người cứ tự nghĩ cách lật dây đi, lật được thì gọi.'
"Ừm”" Trình Tang nghiêm túc gật đầu, bắt đầu mày mò sợi dây mảnh màu đỏ trên đầu ngón tay.
Mị Cơ đi đến bên cạnh Tô Tiểu Tiểu: "Hai người vừa nói gì vậy? Hình như Tạ Vân Hạc kia không vui được lắm."
Tô Tiểu Tiểu thờ ơ nói: "Ta bảo ông ta là ta muốn tới Thánh Nữ điện."
Mị Cơ liếc nhìn Tô Tiểu Tiêu với vẻ bội phục: "Thật thẳng thắn."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta nói ta biết thuật kỳ hoàng, có thể chữa khỏi bệnh cho thê tử của ông ta, nhưng ta thiếu dược liệu."
Mi Cơ cười nói: "Đúng vậy, trong Thánh Nữ điện có dược liệu! Toàn bộ số dược liệu quý giá nhất ở Vương Đô đều ở trong Thánh Nữ điện, đi đến đó tìm, lý do này đúng là cực kỳ thích hợp. Ông ta đã đồng ý rồi à?"
Tô Tiểu Tiểu: "Không có."
Mi Cơ: "...'
Tô Tiểu Tiểu nhìn theo bóng người biến mất ở cuối đường: "Tạ Vân Hạc rất cảnh giác."
Mi Cơ hừ nói: "Tên nam nhân thối này, thậm chí còn không thể bảo vệ được nữ nhi của mình, cuối cùng, còn bỏ lỡ cơ hội chữa trị cho thê tử vì chút lòng nghi ngờ... Ngươi có thể chữa khỏi cho Trình đại tiểu thư, phải chứ?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn Trình Tang đang ngồi trên xe lăn, giằng co với sợi dây: "Bây giờ còn khó nói.'
Mi Cơ cũng nhìn sang, cảm thán: "Than ôi, thật ra bà ấy cũng thật đáng thương, nữ nhi đã mất, cha nương đều đã chết, ngay cả gia sản vốn nên thuộc về mình cũng nằm trong tay người khác. Ngươi nói xem, bà ấy điên điên khùng khùng hết cả đời này, liệu có được coi là một loại giải thoát không?”
"Tiểu điểu tinh! Tiểu điểu tinh! Ta lật được rồi!"
Trình Tang hào hứng như một đứa trẻ.
"Nhanh như vậy đã đến lượt ta rồi, người thông minh quái! Ta tới đây!" Mi Cơ bước đến với khuôn mặt tươi cười.
Khi Trình Liên đưa Trình Thanh Tuyết đến viện của Trình Tang, cảnh bà ta nhìn thấy là Trình Tang và Mị Cơ đang chơi lật dây, cười đến vui vẻ không gì sánh được.
Hai người đứng ở cửa, không đi vào.
Trình Thanh Tuyết lẩm bẩm không vui: "Nương, người nhìn kìa, đại nương để bọn chúng dỗ lên dỗ xuống, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết khi nào mới có thể đuổi bọn chúng ra ngoài! Dù sao thì cũng không thể để chúng sống trong quý phủ đến hết đời được, đúng chứ?"
"Chuyện này khó nói chắc lắm."
Giọng Tô Tiểu Tiểu đột nhiên vang lên bên tai hai người.
Trình Thanh Tuyết giật nảy mình.
Hôm qua nàng ta vừa dùng thuốc của Thánh Nữ điện, vết sưng trên mặt gần như đã tan hết, nhưng nàng ta vẫn có chút đau nhức, nhất là khi nhìn thấy nha đầu này, lại càng cảm thấy đau mặt hơn.