Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1777 - Chương 1784: Làm Mẹ Tức Là Phải Mạnh Me 2

Chương 1784: Làm Mẹ Tức Là Phải Mạnh ME 2 Chương 1784: Làm Mẹ Tức Là Phải Mạnh ME 2Chương 1784: Làm Mẹ Tức Là Phải Mạnh ME 2

Doãn Tiểu Điệp theo bản năng lùi lại nửa bước.

Chỉ có nửa bước thôi.. Sức chịu đựng tinh thần của đứa trẻ này mạnh mẽ hơn nàng tưởng...

Tô Tiểu Tiểu mỉm cười lên xe ngựa.

Doãn Tiểu Điệp tỉnh táo lại, ảo não nắm chặt tay.

Vừa rồi cô bé bị một xú nha đầu đe dọa?

Thật là sỉ nhục! Sỉ nhục!

Trên đường trở về Trình gia, Tô Tiểu Tiểu đã vẽ cái tay nam nhân đó, đây là đặc điểm duy nhất có thể chứng minh danh tính của nam nhân đó.

Mi Cơ nhìn một chút rồi nói: "Ồ, cái này là bị loan đao làm bị thương? Vết thương kỳ lạ quá."

Tô Tiểu Tiểu nói: "Quả thực là kỳ lạ, nhưng cũng vì nó kỳ lạ nên những người nhìn thấy chắc chắn sẽ có ấn tượng sâu sắc. Chút nữa ngươi giao nó cho tiên sinh nhà ngươi và Vệ Đình."

Mi Cơ gật đầu: "Được."

Sau khi cất giấy vẽ, Tô Tiểu Tiểu mở rèm ra, nói với phu xe: "Ta muốn mua đồ điểm tâm, ngươi tìm cửa tiệm nào ăn ngon nhất đi."

Phu xe qua loa lấy lệ chọn một cửa hàng ở ven đường "Điểm tâm ở quán đó khá ngon."

Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nói: "Ngươi lừa bịp ai vậy? Quán kia bày biện thì nhiều nhưng thoạt nhìn cũng không có người mua, ăn ngon mới có quỷ ấy! Ta mua cho ngoại tổ mẫu, nếu như ngại bà ấy khó ăn thì không biết ngày mai ngươi còn có thể tiếp tục làm một người hầu thấp kém ở Trình gia hay không?”

Người phu xe không thể đắc tội Trình Tang, đành phải đánh xe tới một tiệm bánh lâu đời, dòng người xếp hàng gần như đã tràn sang bên kia đường.

Tô Tiểu Tiểu rất hài lòng: "Người đông quá, sợ phải đợi lâu, trời cũng sắp tối rôi sợ ve muộn ngoại tổ mẫu sẽ lo lắng. Mị Cơ, ngươi đi mua đi."

"Vâng tiểu thư!"

Mi Cơ nhảy ra khỏi xe ngựa.

Tô Tiểu Tiểu cùng phu xe trở về phủ.

Hôm nay ở Thánh Nữ điện cả nửa ngày, tới Trình gia thì trời đã chạng vạng.

Trình Tang ngồi một mình trên xe lăn ngoài viện, giương mắt nhìn ve phía con đường nhỏ.

Từ lúc sáng Tô Tiểu Tiểu ra ngoài, bà ấy đã ngồi bất động ở đây, bữa trưa và bữa tối đều không ăn, thậm chí còn không uống một giọt nước nào.

Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, bà ấy mới có chút cảm xúc. "Vi Vi...

"Nương.

Tô Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy bà ấy.

Nơi mềm mại nhất trong trái tim nàng chợt cảm thấy đau nhức.

Tô Tiểu Tiểu bước nhanh đến chỗ bà ấy, cúi xuống sửa sang lại mái tóc dài bị gió làm rối tung.

“Nương đã chờ đợi lâu chưa?”

Nàng thiếu kinh nghiệm chăm sóc những người bệnh như vậy nên quên bảo Trình Tang đợi mình ở trong phòng.

"Ừ." Trình Tang ủy khuất gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: "Sao con đi lâu như vậy? Ta sợ không tìm được con nữa... Vị Vị... con đừng không cần nương..."

Tô Tiểu Tiểu lau nước mắt cho bà ấy: "Sao con có thể không cần nương chứ? Nhìn xem, con đã về rồi không phải sao?"

Trình Tang đem cái hộp trong tay đưa cho Tô Tiểu Tiểu: "Cho."

Tô Tiểu Tiểu mở ra và thấy bên trong có một hộp bánh quy bơ, bà ấy cứ ôm vào lòng để giữ ấm.

"Vi Vi ăn di Trình Tang nói.

Tô Tiểu Tiểu ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt ngây thơ như một đứa trẻ của bà ấy, khẽ mỉm cười: 'Nương, người cũng ăn đi."

Nàng lấy một miếng đưa cho Trình Tang.

"Vi Vi ăn trước."

"Được rồi, con sẽ ăn."

Tô Tiểu Tiểu cắn một miếng.

Tạ Vân Hạc không nói đến thứ khác, riêng đồ ăn đã bỏ không ít công phu, đã tìm một nữ đầu bếp có tay nghề xuất sắc, bánh ngọt nhưng không béo, nhiều dầu và thơm.

Nhưng khi nàng cắn nó vào miệng, lại cảm thấy chóp mũi mình đau ê ẩm, cổ họng cũng có cảm giác đau nhói.

"Ăn ngon không, Vi Vi?" Trình Tang nghiêng đầu hỏi.
Bình Luận (0)
Comment