Chương 1801: Bốn Đứa Nhỏ Ra Tay 2
Chương 1801: Bốn Đứa Nhỏ Ra Tay 2Chương 1801: Bốn Đứa Nhỏ Ra Tay 2
Bà ta chỉ nhỏ hơn Trình Tang hai tuổi, nhưng bởi vì bảo dưỡng thích đáng cho nên thoạt nhìn bà ta vẫn trông rất quyến rũ.
“Tướng công.”
Bà ta nhu nhược đáng thương nhìn Tạ Vân Hạc đi vào phòng, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Tạ Vân Hạc nhìn dấu tay đỏ tươi trên má bà ta, vẻ mặt phức tạp, ngồi xuống.
Trình Liên ngồi bên cạnh ông ta, giơ tay sờ bên má bị tát tai, vẻ mặt tủi thân: “Tướng công, có phải là tỷ tỷ giận thiếp đúng không? Sớm biết như vậy, lúc trước thiếp thà rằng cạo đầu đi am ni cô làm ni cô, cũng sẽ tuyệt đối không làm liên lụy đến tỷ tỷ và tỷ phu.”
"Còn đau không?" Tạ Vân Hạc hỏi.
Trình Liên cắn môi, không cho nước mắt chỗ hốc mắt rơi xuống: "Thiếp đau cũng không sao, nhưng mà tỷ tỷ đối xử với thiếp như vậy, lòng của thiếp rất khó chịu..."
Tạ Vân Hạc thấm thía nói: "Nàng ấy nhất thời không thể tiếp thu được, nàng đừng trách nàng ấy."
Lông mi Trình Liên run ray: "Tướng công là đang nói giúp tỷ tỷ sao? Cũng đúng, tỷ tỷ mới là vợ cả nguyên phối của tướng công, thiếp là thứ gì chứ? Thiếp chẳng qua là phong lưu một đêm với tỷ phu, mang thai cốt nhục của tỷ phu, tỷ phu không thể không cho ta danh phận mà thôi. Ngày mai ta sẽ đi đến chỗ tỷ tỷ để thỉnh tội, nói cho tỷ ấy biết, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của thiếp, không liên quan gì đến lão gia."
Tạ Vân Hạc nhíu mày: "Nàng đừng gây chuyện!"
Trình Liên cười chua xót: "Tỷ tỷ đánh thiếp, đó là thiếp nên chịu, thiếp đi tìm tỷ tỷ nói vài câu, thì lại là do thiếp gây chuyện..."
Tạ Vân Hạc dừng một chút, nói: "Nàng ấy mới vừa tỉnh lại, nàng đừng đi kích thích nàng ấy."
Trình Liên cười lạnh: "Tỷ ấy điên rồi không chịu nổi kích thích, tỉnh lại cũng không chịu nổi kích thích... Còn thiếp thì sao cũng được!"
Lông mày Tạ Vân Hạc càng nhíu chặt.
Không đợi ông ta mở miệng, Trình Liên đã chuyển chủ đề.
"Thiếp ngược lại càng tò mò, tỷ tỷ điên nhiều năm nay như vậy, Trình gia tìm biết bao đại phu, nghĩ bao nhiêu biện pháp, cũng không thể làm cho bệnh điên của tỷ tỷ có một chút chuyển biến tốt đẹp nào. Sao nha đầu kia vừa đến, tỷ tỷ lại lập tức hoàn toàn khỏi hẳn? Đến tột cùng là mấy năm nay tỷ tỷ giả ngây giả dại, hay là chuyện hôm nay có điều gì khác?”...
Thường ngày, Trình Liên trong lòng không thoải mái, Tạ Vân Hạc không thể không nghỉ ngơi ở viện của bà ta để an ủi bà ta.
Đêm nay, ông ta đi rồi. Lần đầu tiên, Trình Liên nếm được mùi vị phòng không gối chiếc. ...
Sáng sớm hôm sau, Tạ Vân Hạc lại đến sân của Trình Tang.
Trình Tang không gặp hắn.
Đêm qua hạ nhân trong sân bị phạt quỳ nửa đêm, hoàn toàn lĩnh giáo uy nghiêm của gia chủ Trình Tang, lúc này không ai dám tự tiện xông vào phòng của Trình Tang.
Không sai, nếu là mấy ngày trước, không quan tâm là Trình Tang có đồng ý hay không, chỉ cân Tạ Vân Hạc muốn gặp bà ấy, bọn họ sẽ mở cửa, mang Trình Tang ra.
Buổi trưa, Tạ Vân Hạc lại tới.
Trình Tang vẫn không chịu gặp ông ta.
Cũng không có cách nào khác, Trình Tang quá bận rộn.
Uất Trì Tu rảnh rỗi không có việc gì, thế mà lại dạy Trình Tang chơi bài lá.
Hắn ta dạy dỗ qua loa mà thôi, ai mà ngờ được Trình Tang vừa học đã biết, còn thắng không ít bạc trong tay hắn ta và Mi Cơ.
Trình Tang không thắng Tô Tiểu Tiểu, tự sờ cũng không râu.
Bốn người đánh bài lá trong sân, chim làm công Ngũ Hổ lại ra ngoài làm việc kiếm thức ăn cho chim.
Lúc này đây Ngũ Hổ không phải đi đến Thánh Nữ điện để thăm dò tin tức, mà là đi đến chỗ ở của đám người Vệ Đình một chuyến, đưa một tờ giấy cho bọn họ, để cho bọn họ liên lạc với Đặng Hoán, tìm một người gọi Toàn Hữu Tài.