Chương 1826: Tiểu Hổ Bay, Thánh Tuyển 1
Chương 1826: Tiểu Hổ Bay, Thánh Tuyển 1Chương 1826: Tiểu Hổ Bay, Thánh Tuyển 1
Lần trước hắn ta đóng giả nữ trang, cực kì cay mắt.
Chắc chắn hôm nay hắn ta sẽ không bị cha ruột đánh nữa.
Sau đó hắn ta nhìn thấy Tiểu Hổ đang cầm chiêng đồng.
Hắn ta chợt giật mình: "Sao tiểu rắm thối lại ở đây?"
Cót két.
Mấy cành cây đã chịu quá trọng lượng rồi.
Chỉ còn lại một người cuối cùng.
Vệ Thanh ngồi trên xe lăn, vành mắt hơi phiếm hồng, đáy mắt ang ang nước như một chiếc lá buồn bã mà bất lực bay trong bão táp.
Vệ Tư: Không thể xuống tay với người này được...
Vệ Tư trở về phòng.
Ba huynh đệ bị treo trên cây ngạc nhiên đến mức mắt chữ A mồm chữ O0.
Lão nhị mà lại vô liêm sỉ thế này à?
Sao lúc trước bọn họ không nhận ra nhỉ?
Làm huynh đệ của nhau lâu vậy rồi, cuối cùng vẫn nhìn nhầm...
Vệ Thanh lau nước mắt, mỉm cười với ba huynh đệ trên cây: "Ta đi tìm Loan Loan."
Ba huynh đệ nghiến răng nghiến lợi.
Thì ra lão nhị mới là người đáng đánh nhất!
Vệ Tư ngồi lại trên giường, hai tay đặt nhẹ lên đầu gối, không nói lời nào.
Trong đầu hỗn loạn, có mấy hình ảnh kỳ quặc cứ hiện lên trong tâm trí, muốn bắt nhưng không bắt được.
Giống như những kí ức đã phủ bụi ào ạt chui ra khỏi mặt đất, rồi lại bị từng lớp sương mù dày đặc che khuất.
Đầu Vệ Tư bắt đầu đau như bị nổ tung.
"Gia gia, ông ở đây làm gì thế?"
Tiếng nói ríu rít còn vương mùi sữa của Tiểu Hổ làm Vệ Tư bừng tỉnh, mọi suy nghĩ cũng dừng lại.
Vệ Tư quay đầu nhìn về phía cậu bé.
Tiểu Hổ vừa mới gõ chiêng đồng, bây giờ cậu nhóc không muốn gõ nữa.
Cậu bé đặt cái chiêng xuống, bổ nhào vào chân Vệ Tư, cái chân bé nhỏ hơi kiễng lên: "Gia gia, tôi muốn đi tìm Đại Phủ, Nhị Phủ, còn cả Hi Nguyệt tỷ tỷ nữa."
Hôm nay Lý Uyển muốn ra ngoài mua sắm, nhân tiện dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài dạo chơi, tránh để chúng ở lâu trong nhà buồn chán.
Gọi ba đứa trước thuận lợi nhưng đến khi gọi Tiểu Hổ dậy thì thằng nhóc thối kia sống chết không chịu dậy, thế nào cũng tiếp tục ngủ nướng.
Không còn cách nào khác, Lý Uyển chỉ đành đưa Hi Nguyệt với Đại Hổ Nhị Hổ đi trước.
Lúc mới dậy, Tiểu Hổ còn cảm thấy thoải mái.
Sân nhà rộng lớn thế này chỉ thuộc về mình cậu nhóc, không còn ai cướp xích đu, cướp chiêng đồng, cướp kèn và trống hoa với cậu nữa.
Nhưng chơi được chốc lát, cậu lại cảm thấy nhàm chán.
Cuối cùng, Vệ Tư cũng dẫn Tiểu Hổ ra ngoài.
Ban đầu, Tiểu Hổ thực sự muốn tìm tỷ tỷ và ca ca, thế nhưng vừa mới đến đường cái phồn hoa đông đúc, cậu bé đã nhanh chóng vứt tỷ tỷ và ca ca ra sau đầu.
Phía trước có người đang biểu diễn xiếc ảo thuật phun lửa, người đứng xem xung quanh chật ních, thỉnh thoảng vang lên tiếng ve tay hoan hô khen ngợi.
Tiểu Hổ nắm chặt vạt áo Vệ Tư, đôi chân ngắn của cậu bé cứ nhảy lên nhảy xuống: "Tiểu Phủ muốn xemI Tiểu Phủ muốn xeml"
Một lớn một nhỏ đứng sau đám đông.
Tiểu Hổ cố gắng dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ tới giờ.
Al
Không lách vào được!
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo cậu bé lên.
Trong khoảnh khắc cơ thể bay lên không trung, Tiểu Hổ thấy mặt đất càng lúc càng xa, cậu nhóc vô cùng vui sướng mở to đôi mắt: "0a..."
Vệ Tư đặt Tiểu Hổ lên trên cổ.
Vốn dĩ Vệ Tư đã là hạc giữa bầy gà, giờ Tiểu Hổ lại ngồi lên cổ ông ấy quả thực chính là con hổ xinh đẹp nhất trên đường.
Những đứa trẻ khác được người lớn ôm rất ngưỡng mộ.
Tiểu Hổ ôm đầu Vệ Tư, cả người lắc lư qua lại trên vai Vệ Tư nhưng vẫn rất kiêu ngạo!
"Công tử, người xem kìal"
Trước một quán bói toán nhỏ cách đó không xa, một gã thị vệ chỉ ve phía đám đông đang lưu động.