Chương 1834: Ba Đứa Trẻ Lừa Thánh Nữ 1
Chương 1834: Ba Đứa Trẻ Lừa Thánh Nữ 1Chương 1834: Ba Đứa Trẻ Lừa Thánh Nữ 1
Người này xuất hiện từ bao giờ vậy? Sao hắn ta không phát hiện?
Vệ Thanh cười nhạt đáp: "Lâu như vậy còn chưa xuất hiện, ta còn tưởng người không đến."
Nam tử ngồi xuống băng ghế đối diện Vệ Thanh: "Ta không đến thì bàn cờ này phải đánh tiếp thế nào?"
Vệ Thanh tiếp tục đánh cờ: "Đúng vậy, quân cờ đã vào chỗ hết rồi, chỉ chờ người chơi điều khiển bàn cờ thôi.
Đầu ngón tay thon dài như ngọc của nam tử cầm một quân đen lên đặt vào giữa bàn cờ: "Mỗi chúng ta đều là quân cờ, mà mỗi người cũng là người cầm cờ. Không ai có thể đứng ngoài bàn cờ này."
Vệ Thanh cười như không cười nhìn người nọ: "Ngay cả ngươi cũng không thể?"
“Thật ra ta lại nghĩ...
Nam tử mới nói được nửa câu thì Tô Tiểu Tiểu quay trở lại.
"Nhị ta! Ta quên không nói chuyện này với huynh!"
Nàng đi xuyên qua nhà chính vào hậu viện, nhìn thế cuộc trên bàn cờ thì hỏi: "Ồ? Huynh đang đánh cờ với ai thế?"
Vệ Thanh cười thản nhiên, nói: "Tiện tay đánh thôi, muội muốn nói chuyện gì với ta?"
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu quan sát lá cây không gió mà bay rồi chỉ vào ghế đá trước mặt Vệ Thanh hỏi: "Vừa rồi thật sự không có ai ngồi đây sao?"
Tại sao cứ cảm giác có người từng đến đây nhỉ?
Nhưng có vẻ không khả thi lắm, ai mà có khinh công tốt như vậy chứ? Chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi rồi.
"Muội vừa bảo muốn nói chuyện gì với ta?" Vệ Thanh đổi chủ đề.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Sắp lấy được Xà Cốt Hoa rồi, dược hiệu của giải dược khá mạnh, muội sẽ bảo nội tạng của huynh trước, có giấy bút không?”
Vệ Thanh liếc nhìn Sát thủ rồi gật đầu.
Sát thủ lập tức đi vào trong nhà lấy giấy bút ra.
Tô Tiểu Tiểu viết đơn thuốc rồi nói với Vệ Thanh: "Dùng ba chén nước nấu lên với lớn, sau đó nấu kỹ bằng lửa nhỏ, đến khi nào còn một bát nước thì được, dùng ăn bữa ăn, ngày hai lần sáng và tối."
Vệ Thanh mỉm cười: "Làm phiền muội."
Tô Tiểu Tiểu khoát tay: "Người một nhà không cần khách sáo, muội cũng mong huynh có thể mau chóng đứng lên. Hi Nguyệt vẫn đang chờ Nhị ca đi thả diều đó " Một tia sáng khao khát chợt lóe qua đáy mắt Vệ Thanh.
Đúng vậy, sao hắn ta lại không ngóng trông đến ngày đó chứ?
Có thể sống thật tốt, có thể đứng lên khỏi hai cái bánh xe này.
Như thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn ta, Tô Tiểu Tiêu kiên định nói: "Ngày đó không còn xa đâu, chờ muội lấy được Xà Cốt Hoa sẽ lập tức làm giải dược cho huynh."
Sau khi tạm biệt Vệ Thanh, Tô Tiểu Tiểu và Mi Cơ ngồi xe ngựa đi tìm Lãnh Tử Lăng.
Vương Đô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không ngỏ, Lãnh Tử Lăng chưa chắc đã tìm được Vệ Tư, bọn họ cũng chưa chắc đã tìm được Lãnh Tử Lăng.
Nhưng không biết sao hôm nay lại trùng hợp như vậy, Vệ Đình vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt Lãnh Tử Lăng.
Vệ Đình đeo mặt nạ nên Lãnh Tử Lăng không nhận ra hắn.
Nhưng vừa đánh nhau được mấy chiêu hắn ta đã phát giác ra điểm bất thường.
Dù sao hai người cũng từng đánh một trận trên lôi đài, không thể nào không nhận ra được.
Vệ Đình đánh một chưởng vào bả vai Lãnh Tử Lăng.
Lãnh Tử Lăng lập tức vung vỏ kiếm lên ngăn cản một chưởng này, cùng lúc đó, mũi chân khẽ điểm một cái, cả người lập tức bay lên nóc nhà.
Hắn ta nhìn Vệ Đình từ trên cao: "Là... Ngươi?"
Vệ Đình thả nhiên liếc nhìn hắn ta, biển người đông đúc trên đường đã bắt đầu chú ý đến bên này, đám người tò mò quay lại nhìn.
Vệ Đình khiêu khích: "Đánh nhau ở đây dễ gây ra thương vong không cần thiết, chuyển sang chỗ khác đi, ngươi có dám đi theo không?”
Lãnh Tử Lăng không nói gì, hắn ta đâm thẳng một kiếm về phía Vệ Đình.