Chương 1847: Quyên Uy Của Gia Chủ 1
Chương 1847: Quyên Uy Của Gia Chủ 1Chương 1847: Quyên Uy Của Gia Chủ 1
Ngày hôm sau.
Tô Tiểu Tiểu dậy thật sớm.
Mi Cơ đã ngôi xổm trong sân gặm khoai lang đỏ.
Nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của nàng ta, hẳn là không có gì đáng ngại, chỉ là sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt.
Lần trước Mi Cơ bị bù nhìn của điện Thánh Nữ cho một đòn, về cơ bản đã bình phục trong một đêm.
Bởi vậy có thể thấy được, võ công của Thánh Nữ còn trên cơ bù nhìn kia.
Về phần có phải tất cả cao thủ bù nhìn đều không đánh lại Thánh Nữ hay không thì Tô Tiểu Tiểu tạm thời còn chưa thể tùy tiện kết luận.
Tô Tiểu Tiểu đi qua bắt mạch cho Mị Cơ: "Nhớ uống thuốc trị thương, sáng tối một viên."
Mi Cơ đồng ý.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hôm nay ngươi không cần đi theo đâu, có đi cũng không vào được núi Thánh, cũng không có chỗ nghỉ ngơi."
Mi Cơ nói: "Ta có thể ở trong xe ngựa chờ ngươi."
Tô Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu: "Không cần, ngươi ở nhà chăm sóc Trình Tang đi."
Mi Cơ gặm một miếng khoai lang: "Ngươi sợ lão Liên Hoa hạ độc với Trình Tang sao?"
Tô Tiểu Tiểu gỡ chiếc lá rơi trên đầu nàng ta xuống: "Ngươi đoán xem tối qua nàng ta đã đi gặp ai?”
Mi Cơ mơ hồ không rõ, bèn hỏi: "Ai vậy?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hàn thúc, mặc dù không biết nàng ta đã nói cái gì với Hàn thúc, nhưng sau khi Hàn thúc gặp nàng ta thì lập tức đi đến điện Thánh Nữ một chuyến, ta đoán hơn phân nửa là có liên quan đến ta. Nên nàng ta mới đứng ngôi không yên."
Mi Cơ buông khoai lang đang gặm được một nửa xuống: "Có liên quan đến ngươi, vậy chẳng phải ta càng nên đi bảo vệ người sao? Để ta lén chạy vào núi Thánh!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương cho tốt đi, ta có thủ đoạn để bảo vệ mình."
Loại thủ đoạn này, cũng không tiện ở thi triển ở trước mặt ngươi.
Tô Tiểu Tiểu dặn dò Mị Cơ xong, Trình Tang cũng tỉnh dậy.
Tô Tiểu Tiểu cùng bà ấy ăn bữa sáng.
Trải qua mấy ngày điều trị, sắc mặt của Trình Tang đã tốt hơn nhiều, người cũng sạch sẽ, xiêm y không còn nhăn nhúm, trên đầu cũng không có lá cây hay vụn cỏ. Nói một câu tinh thần sảng khoái cũng không quá đáng.
"Nương, hôm nay con còn phải đi ra ngoài, buổi tối con sẽ trở về."
Tô Tiểu Tiểu dùng hành động thực tế chứng minh uy tín của mình, nên Trình Tang ngày càng yên tâm đối với nàng. Lôi kéo nàng chơi với mình một lát, rôi tự mình đưa nàng lên xe ngựa.
Đây cũng là lân đầu tiên Trình Tang bước ra khỏi Trình gia sau nhiều năm.
Bà ấy ngồi trên xe lăn, nhìn bâu trời xanh biếc trên đỉnh đầu, đáy mắt hiện lên vẻ hoang mang khiến người ta phải đau lòng.
Tô Tiểu Tiểu sửa sang lại sợi tóc cho bà ấy, nhẹ giọng nói: "Nương, con đi đây."
Trình Tang gật đầu: "Nương chờ Vi Vi trở về."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười:
Mi Cơ đẩy Trình Tang đi.
Trình Tang có thể đi bộ, chỉ là bà ấy lười đi thôi.
Tô Tiểu Tiểu đang muốn lên xe ngựa, Tạ Vân Hạc đã tới.
Hắn là tới đưa Tô Tiểu Tiểu đến núi Thánh.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nhàn nhạt, dùng ánh mắt để ra hiệu cho Tạ Vân Hạc ở phía sau: "Ngoại tổ phụ thật sự đến đây đưa ta đi sao?"
Tạ Vân Hạc quay đầu đi, chỉ thấy Trình Liên và Trình Thanh Tuyết không biết đã đi tới cửa từ lúc nào.
Mặt Trình Liên không chút biểu cảm.
Trình Thanh Tuyết thì lộ vẻ mặt tủi thân.
Về phần Trình Tang, bà ấy đã sớm đi xa, Tạ Vân Hạc diễn màn kịch cưng chiều "Con gái", bà ấy cũng không nhìn thấy được.
Tạ Vân Hạc nhíu chặt mày lại.
Tô Tiểu Tiểu nói ra lời tựa như trào phúng cũng lại giống như mỉa mai: "Mấy trò sĩ diện của ngoại tổ phụ, vẫn nên giữ lại để dỗ dành nha hoàn thông phòng và thứ nữ của mình đi. Là gia chủ tương lai của Trình gia, ta, không cần!"