Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1844 - Chương 1851: Đánh Toi Boi Cho Ha Gian 1

Chương 1851: Đánh Toi Boi Cho Ha Gian 1 Chương 1851: Đánh Toi Boi Cho Ha Gian 1Chương 1851: Đánh Toi Boi Cho Ha Gian 1

Nguoilathanh dieu sao?

Bồ câu: "Cục cục cục!"

Điểu gia không có phải!

Ngũ Hổ: "Cục cục!"

Vậy tạm biệt.

Chim bồ câu lộ vẻ sững sời

Tổ sư nhà ngươi! Tốt xấu gì cũng thả lão tử ra chứ!

Tô Tiểu Tiểu vỗ vỗ bả vai Doãn Tiểu Điệp, thấp giọng nói: "Đi thôi, con đó không phải thánh điểu."

Doãn Tiểu Điệp nhìn nàng với vẻ nghi hoặc: "Sao ngươi biết?"

Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Đại khái là... Ta có kỹ năng đặc biệt biết phân biệt chim?"

Ờ... Luôn cảm thấy câu này cũng không được đứng đắn.

Tô Tiểu Tiểu và Doãn Tiểu Điệp tìm kiếm ở phía nam núi Thánh.

Dọc theo đường đi, bọn họ đụng phải không ít cảnh tượng cướp đoạt bồ câu.

Tất cả mọi người đều muốn làm Thánh Nữ, quai thèm quan tâm ngươi có phải là thiên kiêm tứ đại gia tộc gì đó hay không, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, chỉ cần lên làm Thánh Nữ, còn có nhiều cơ hội để khiến gia tộc lớn mạnh hơn.

Tứ đại gia tộc có thể sắp xếp tâm phúc tham dự tuyển chọn, tuy rằng những người còn lại không thể, nhưng cũng có thể tạo nhóm tức thì.

"Kịch liệt thật đấy."

Tô Tiểu Tiểu nhìn hai nhóm người đánh nhau túi bụi ở hướng đông nam mà nói.

Nàng thật sự không rõ ban đầu khi điện Thánh Nữ sáng tạo ra thánh tuyển, rốt cuộc đã suy nghĩ như thế nào mà lại dùng cách thức không đáng tin cậy này để chọn Thánh Nữ?

Thế hệ thứ nhất, thế hệ thứ hai... Thậm chí mấy đời trước có thể thật sự là đã gặp được khá nhiêu may mắn, nhưng phát triển cho đến nay thì đều dựa vào sức mạnh của gia tộc.

"Con này cũng không cướp sao?" Doãn Tiểu Điệp chỉ vào bồ câu bị bọn họ nhốt trong túi vải rồi hỏi.

Tô Tiểu Tiểu nhìn Ngũ Hổ bay đi: 'Không cướp."

Doãn Tiểu Điệp đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngươi có phát hiện chúng ta bị theo dõi không?"

Tô Tiểu Tiểu nhìn xung quanh: "Có sao?"

Doãn Tiểu Điệp vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Là một con chim, dường như nó vẫn luôn bay theo chúng ta, có khi nào nó là chim do Thánh Nữ phái tới để giám sát hành tung của chúng ta không?”

Tô Tiểu Tiểu: Tên đặc vụ Ngũ Hổ này, để cho người ta phát hiện rồi.

Tô Tiểu Tiểu gọi Ngũ Hổ tới, rồi nói với Doãn Tiểu Điệp: "Nó là đặc vụ ta nuôi. . Là con vẹt nhỏ."

Doãn Tiểu Điệp không nghe thấy mấy chữ phía trước, tới câu con vẹt nhỏ thì nghe được.

Cô bé không truy cứu, chỉ coi đó là tiếng địa phương.

Ánh mắt cô bé rơi vào con vẹt nhỏ màu xanh kim cương ở trên cánh tay Tô Tiểu Tiểu, con ngươi sáng lấp lánh: "Đáng yêu quá đi."

Ngũ Hổ tung hai cánh ra, ưỡn ngực, vô cùng đắc ý mà khoe cơ ngực nhỏ của mình.

Bản tính trẻ con trong cơ thể Doãn Tiểu Điệp thoáng cái đã không kìm chế được, thân thể nhỏ nhắn hận không thể nhảy lên, cái đuôi nhỏ vô hình cũng hận không thể lắc lư.

Tô Tiểu Tiểu thấy cô bé thích, bèn đưa tay sang: "Cho ngươi sờ thử."

Doãn Tiểu Điệp chớp chớp mắt, giơ bàn tay nhỏ bé lên, lúc sắp sờ thì vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, thu tay lại: "Ai muốn sờ chứ? Trẻ con!"

Ngũ Hổ không hiểu.

Nó quay đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, cho Ngũ Hổ ăn thức ăn cho chim, rồi thả cho Ngũ Hổ bay đi.

Ngũ Hổ không bay xa, vẫn luôn xoay quanh trên không, thỉnh thoảng rơi xuống đầu cành.

Bề ngoài Doãn Tiểu Điệp không thèm để ý, nhưng hai tròng mắt lại hận không thể mọc ở trên người Ngũ Hổ.

Con vẹt nhỏ đáng yêu quá đi, hu hu hul

Điều đáng nhắc tới chính là, trên đường hai người đã gặp Trình Thanh Tuyết hai lần.

Trong đó hai lân đó có những người khác nhau đang tranh giành chim bồ câu, Trình Thanh Tuyết lại giống như bọn họ, không có đi tranh giành.

Doãn Tiểu Điệp tặc lưỡi nói: "Sao nàng ta lại có lương tâm thế?"
Bình Luận (0)
Comment