Chương 1861: La Sát Tới 1
Chương 1861: La Sát Tới 1Chương 1861: La Sát Tới 1
Tô Tiểu Tiểu thoát khỏi lụa trắng, thi triển khinh công chui vào trong rừng.
Nàng định trốn sau một gốc cây lớn, rồi ngay sau đó tiến vào dược phòng.
Nhưng có lúc người tính không bằng trời tính, người luôn có vận may nghịch thiên như nàng lại không có ngờ ngày gặp xui xẻo.
Nàng giẫm trúng một nhánh cây tròn trịa, lòng bàn chân trượt về phía trước.
Trán đập vào thân cây, lập tức khiến mình rơi vào hôn mê.
Bốn người đang chuẩn bị tung đại chiêu: ..."
Nguyệt sư muội nói: "Nha đầu này gian xảo đa đoan, sư tỷ, có khi nào nàng ta đang bày mưu không?”
"Có lừa hay không, thử một lần sẽ biết." Đầu ngón tay của Ngọc sư tỷ khẽ cử động, kẹp một cái phi tiêu.
Phi tiêu được bôi kịch độc.
Người trúng phi tiêu, không có ai sống sótI
"Cẩn thận! Có kim điêu!"
Băng sư muội nhắc nhở.
Cổ tay Ngọc sư tỷ hơi nhúc nhích, bắn phi tiêu vê phía kim điêu.
Kim điêu bị bắn rớt một sợi lông vũ, kêu rên một tiếng rồi bay đi.
Lãng phí một phi tiêu, khiến Ngọc sư tỷ có chút buồn bực.
Nàng ta lại lấy ra một cái phi tiêu, lúc này nhắm đến giữa cổ của Tô Tiểu Tiểu, muốn cho Tô Tiểu Tiểu phun máu mà chết!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một viên đá từ trên không bay tới, cách cổ Tô Tiểu Tiểu một tấc, không chút nghiêng lệch mà đánh trúng phi tiêu của Ngọc sư tỷ.
Phi tiêu bị bắn ra.
Một nam tử áo trắng đeo nửa mặt nạ ngọc từ trên trời đáp xuống, chắn ở trước người Tô Tiểu Tiểu.
Hắn ta quay đầu lại nhìn người nào đó đang nhắm mắt, nói với bốn người trong điện thánh nữ: "Ta mang người này đi."
Vu sư tỷ lạnh lùng nói: "Nam nhân xâm phạm vào núi Thánh là tội chết! Hôm nay nàng ta không đi được, ngươi cũng không được!"
Nam nhân không hề để ý: "Thế sao? Còn phải xem các ngươi có giữ được không?"
Nam nhân đó dứt lời, phất tay áo lên, một nội lực rất lớn công kích về phía Ngọc sư tỷ. Ngọc sư tỷ xuất một chưởng lại bị đánh bay.
Nàng ta chật vậy ngã xuống đất, cả người run lên rồi phun một ngụm máu ra.
Nội lực thật đáng sợ, người này rốt cuộc là ai?
Hoặc nói, nha đầu kia rốt cuộc là người nào?
Có nhiêu đồ kỳ quái, lại còn có đồng phạm lợi hại.
Trong bốn người, một người bị trọng thương, một người bị trúng thuốc, chỉ còn lại Tần sư muội và Băng sư muội, may mà tư chất của hai người này rất tốt.
Hai người rút kiếm hướng về phía nam nhân.
Cùng lúc đó, Ngọc sư tỷ thổi còi triệu tập nhiều đệ tử từ cấm địa.
Nam nhân vẫn không xuất kiếm, dễ dàng đối phó với Băng sư muội và Tần sư muội.
Có thể nhận ra hắn ta không hề xuất toàn lực.
Vẻ mặt của Ngọc sư tỷ rất nghiêm túc, thực lực của người này sợ là không thấp hơn Thánh nữ.
Lát sau, tám gã đệ tử của núi Thánh Bắc tới.
Nam nhân nheo mắt lại, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm.
Khoảnh khắc hắn ta rút kiếm ra, tất cả mọi người đều cảm giác như có cỗ áp lực đáng sợ.
"Hạ kiếm giữ người!"
Một âm thành già nua vang lên, mang theo khí chất của chiếc chuông cổ.
Các đệ tử của điện Thánh nữ đều kinh ngạc, xoay người nhìn người đi tới: "Lâu trưởng lão?"
Mọi người nhanh chóng hành lệ với nàng.
Lâu trưởng lão là người đức cao vọng trọng nhất của điện Thánh nữ, ngoài Thánh nữ thì bà ấy là người được kính trọng nhất.
Bà ấy chống quải trượng đi tới, đôi mắt già nua nhưng không he mờ đục, nhìn chăm chú vị khách không mời này: "Các hạ mời rời đi, đừng làm đệ tử điện Thánh nữ bị thương."
Nam nhân mỉm cười: "Ta không cố ý làm người khác bị thương, nếu các ngươi không ngăn cản thì ta đã rời đi từ lâu."
Lâu trưởng lão chống quải trượng, vuốt cằm nói: "Các hạ đi thong thả."
"Lâu trưởng lão!"